Cách ngày Vương Nhị Mao thành thân còn có hơn nửa tháng, toàn bộ Thượng Đảng quận cũng đã náo nhiệt. Quan quân, sĩ tốt, quan lại, thân hào nông thôn, hễ là có thể cùng song phương kết hôn móc nối quan hệ, đều trước tiên đưa đến một phần hậu lễ, sau đó ngồi trong nhà, mỏi mắt mong ngóng thiệp mời được gửi đến.
Không phải mọi người nịnh nọt, hôn nhân môn đăng hộ đối như thế quá ít thấy rồi, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Thượng Đảng quận chỉ sợ cũng tìm không thấy nhà thứ hai đi. Phía nam, tân lang là khai quốc tử tước, thực thụ Tam phẩm tướng quân của triều đình. Cùng Đại tổng quản Minh Châu Doanh Trình Tiểu Hầu gia là huynh đệ kết nghĩa chơi đùa từ nhỏ đến lớn, ngay Thái Thú đại nhân đều không rảnh mà vẫn để ý thiếu niên tài năng, tuấn kiệt này. Người như vậy, phóng tới triều đại nào, đều là rể vàng khó được.
Luận về gia thế, bối cảnh nhà gái hình như còn kém một tí, chỉ là hộ thương nhân đồ gỗ quy mô lớn mà thôi. Nhưng toàn bộ Hà Đông người nào không biết, Võ gia năm đó bán củi từng mạo hiểm táng gia bại sản phiêu lưu giúp đỡ Đại Đường Hoàng đế! Hiện giờ Công Bộ Thượng thư, Ứng Quốc Công Võ Sĩ Hoạch, chính là tiền lãi Võ gia năm đó đầu tư. Dựa lưng vào một tòa núi lớn như vậy, trên trận kinh doanh, ai dám tranh phong cùng Võ gia? Có Võ gia âm thầm xuất lực chăm sóc, tân lang quan ngày sau muốn không thăng chức rất nhanh có khả năng sao? Chỉ thiếu một chút thời gian và cơ hội thích hợp thôi!
Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Hết thảy nhìn qua đều là như vậy hoàn mỹ. Duy nhất có chút khuyết điểm chính là, Thượng Đảng quận thật sự rất vắng vẻ, liên can xử lý hôn sự cần có vật phẩm trang sức làm đẹp, lại không có hiển hiện cấp bậc cao quý. Tuy nhiên điều này cũng không làm khó được các vị huynh đệ Minh Châu Doanh, tùy tiện chào hỏi thượng đầu một cái, tân lang quan liền cùng một bang bạn tốt của mình phi ngựa chạy về phía nam, muốn kịp đặt mua vật cần thiết từ chợ lớn của quận Trường Bình trở về ở trước hôn lễ.
- Càn quấy, chỉ là một Tam phẩm tướng quân nho nhỏ, còn không phải phủ Binh dòng chính. Làm như vậy cũng quá lộ liễu rồi!
Cũng có người trong bụng ghen tị, bưng lên một ly rượu nhạt, nhìn chỗ giữa đường vừa mới dựng xong một cái trạch viện lớn, nhỏ giọng bàn.
Người cùng một bàn uống rượu nói chuyện phiếm với y nghe thấy, lập tức lạnh sắc mặt quở trách:
- Huynh đài không phải ghen tị người ta đi. Dựa vào đao trong tay, từ hai bàn tay trắng cứng rắn chém tới địa vị khai quốc tử tước, vận may lần này, đặt ở trên người ai mà không phải tiền vốn đường hoàng? Ta muốn là tiểu Vương Tướng quân, ta cũng muốn tùy tính mà gây sức ép. Khiến người năm đó ức hiếp ta nhìn thấy, ông nội chung quy không phải là vật trong ao!
- Vậy cũng không thể hơi quá đáng. Khi mùa xuân hoàng thượng vừa mới nói, phải giới xa giới dật đấy!
Bị người khác một câu nói toạc ra tâm sự, người ghen tị đỏ mặt tìm lối thoát cho mình:
- Bọn họ thân là quan viên Đại Đường, thì làm gương cho dân chúng!
- Lời kia của hoàng thượng, là nói với người khác.
Một gã khách uống rượu khác cười xen mồm:
- Tướng sĩ có công khẳng định không ở trong đấy. Không tin, các ngươi không nhìn thấy sao? Ngay cả Trình Tiểu Hầu gia cũng đi theo. Muốn nói, hắn nhưng nổi danh là một người cẩn thận!
Nhắc tới Trình Danh Chấn, đoàn người liền đều không phản đối. Thân là thiếu niên anh kiệt hai mươi mấy tuổi, trên người hắn nhưng lại có sự cẩn thận và lão thành không tương xứng chút nào với tuổi. Dời đến Hà Đông mới chỉ hơn một năm, quan viên địa phương và thân sĩ đã thấu hiểu rất rõ đối với người này. Đoàn người ngoài miệng nói không rõ, trong lòng lại sớm hạ định luận. Thì phải là, sự tình gì Trình Tướng quân bắt đầu làm, chắc chắn sẽ không có cái phiêu lưu gì. Đoàn người cất bước theo sau, bảo đảm là mua bán có lời không bồi thường.
Nhưng lúc này, mọi người lại mười phần sai rồi. Ngay thời điểm quan viên, thân sĩ ở Thượng Đảng quận đang chỉ trỏ đối với việc chuẩn bị hôn lễ của Vương gia, hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đã mang theo một ban huynh đệ xuyên qua núi Vương Ốc, lập tức tiến về hướng Tế Nguyên thành.
Đám người bỏ ra bào phục võ tướng hoa lệ đang mặc, toàn bộ trở lại cách ăn mặc của thương nhân vân du bốn phương. Nhưng nhiều năm chinh chiến đã luyện ra khí thế hung bạo không thể che giấu từ trên thân thể tản ra, khiến tiểu thương đồng hành khó gặp được buông hàng hóa, bỏ chạy tan tác.
- Móa, trốn cái gì trốn, trên mặt lão tử lại không viết một chữ phỉ!
Lòng tự trọng của Vương Phi bị đả kích, dùng roi ngựa hướng trên cây rút vài cái, oán hận mắng.
- Ngay thân thể ngươi kia, che mặt vào, cũng có thể dọa được người mềm chân!
Trương Cẩn lắc đầu, cười trêu ghẹo. Ngày bình an trôi qua lâu, thù hận ở trong lòng y trôi qua từng chút. Cả người nhìn qua thoải mái rất nhiều, tựa như bệnh nặng mới khỏi.
- Còn nói ta nữa, hôm trước ở chợ, không biết là ai dọa đứa nhỏ khóc!
Vương Phi bĩu môi, trả lời lại một cách mỉa mai.
- Lão tử là gặp cái đứa bé kia rất nghịch ngợm, thay mẹ hắn thu thập hắn một chút!
Trương Cẩn bị cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thẳng cổ biện giải.
- Ha hả, là thay mẹ đứa nhỏ người ta lo chuyện bất công của thiên hạ a!
Tưởng Bách Linh tiếp nhận câu chuyện, kéo dài thanh âm nói:
- Nhìn không ra, Trương đại ca còn có ham này, chuyên thay mẹ đứa nhỏ nhà người ta ra mặt!
- Ha ha ha ha
Nghe được lời ấy, mọi người cười vang. Tiếng cười xuyên thấu rừng sao, mang đến từng sợi nắng. Ngày không có chiến tranh, khuôn mặt căng thẳng cũng bị gió xuân thổi mềm.
Cười trong chốc lát, Trình Danh Chấn kêu Hoàng Nha Bảo, thấp giọng hỏi:
- Lão Bảo, là con đường này sao? Ngươi có thể có nắm chắc?
- Đúng vậy, giáo đầu ngươi cứ yên tâm đi!
Hoàng Nha Bảo vỗ ngực một cái, vô cùng tự tin đáp lại:
- Huynh đệ thám thính tin tức phía trước, ba ngày trước đã nhìn chằm chằm gã. Trừ phi gã không đi hướng kinh sư, nếu không, đường đi chính là phải qua ngọn núi nhỏ này!
- Sẽ không nhìn lầm người đi?
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng xác nhận.
- Chắc chắn sẽ không!
Hoàng Nha Bảo định liệu trước:
- Kiêu ngạo giống cái thằng kia, toàn bộ Đại Đường cũng tìm không ra người thứ hai. Dường như sợ người khác không biết gã là Hình quốc công, đều ngồi nghi trượng mà đi!
- Tốt rồi, chúng ta chuyển tới mặt sau sườn núi nhỏ trước, trên cao nhìn xuống đợi!
Trình Danh Chấn gật gật đầu, dùng roi ngựa chỉ hướng mô đất cách đó không xa;
- Ăn chút lương khô, cho cả gia súc ăn nữa!
Mọi người gật đầu đồng ý, đánh ngựa chuyển tới sau mô đất. Vương Nhị Mao theo sát mấy bước, thấp giọng hỏi:
- Đáng giá sao? Vì một tên rác rưởi như vậy? Một khi khiến triều đình nhận được tin tức, có thể lại là một đống phiền toái!
- Không nhất định phải chặn giết gã!
Trình Danh Chấn lắc đầu phủ nhận:
- Đương nhiên, có thể kết liễu gã là tốt nhất. Cũng coi như ta báo đáp ân dạy bảo. Ta đến lần này chủ yếu là muốn nhìn một chút, đây hết thảy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Nếu có người muốn gây bất lợi cho Lý Mật mà nói, ở vùng này xuống tay sẽ không còn gì tốt hơn. Đã đến biên giới Hà Nội quận và Giáng Quận, Vương Quân Khuếch không quản được nơi này, xảy ra chuyện, có thể hoàn toàn đổ lên trên người trộm cướp núi Vương Ốc!
Đây mới là nguyên nhân hắn vụng trộm lẻn vào Hà Nội quận. Thôi Thương ngày đó ám chỉ, tựa như một tầng đám sương bao vây ở trước mắt hắn. Có lẽ nhẹ nhàng duỗi tay một chút, tầng này sương mù có lẽ sẽ bị đẩy tan. Nhưng không đánh tan tầng này sương, thì cái gì cũng thấy không rõ lắm.
- Núi Vương Ốc đâu còn có trộm cướp, sớm đã theo Lý gia đi giành chính quyền rồi!
Vương Nhị Mao cười cười, hạ giọng nói.