Năm đó Đường Công khởi binh phản Tùy, quận chúa Lý Uyển Nhi ở núi Vương Ốc giơ tay hô hào, lập tức chiêu mộ được hơn một trăm nghìn lục lâm hào kiệt gia nhập dưới chiến kỳ của nàng. Nhưng sau khi trải qua hai năm ác chiến, bọn hào kiệt này chết thì chết, tàn thì tàn, gần như không còn người nào chia sẻ vinh quang của Đại Đường. Tình cảnh tệ hại, thậm chí ngay cả bản thân Lý Uyên đều nhìn không nổi. Mấy lần ý đồ truy phong người có công, nhưng lần nào cũng đều bởi vì trọng thần Trưởng Tôn Thuận Đức, Tiêu Vũ liên kết cản trở mà từ bỏ. Cho nên nguyên nhân người kia tẩy chay chúng hào kiệt núi Vương Ốc rất đơn giản, cảm thấy đối phương xuất thân từ giới thảo mãng, không tương xứng cùng mình đứng trong triều đình mà thôi. Nhưng một lý do chẳng đâu vào đâu ấy cứ như vậy, lại chiếm được rất nhiều người từ trên xuống dưới ủng hộ, khiến Lý Uyên không thể không có chỗ cố kỵ.
So sánh ra, kết cục của các tướng Minh Châu coi như là cực kỳ may mắn. Dù sao hiện giờ căn cơ Đại Đường đã tương đối ổn định, Lý Uyên không cần giống lúc ban đầu lập quốc phải thật cẩn thận nhìn sắc mặt vài lão thế gia Quan Lũng. Nhưng mỗi khi nghĩ tới những đề tài này, trong lòng mọi người vẫn như trước sẽ dâng lên một cỗ cảm giác vô lực. Giống như bị một tảng đá đặt ở trong ngực, nặng trịch tới nỗi không thể hô hấp thông thuận.
Vào giữa lúc đang thổn thức, chợt thấy Hoàng Nha Bảo uốn cái eo, dán chặt người chạy tới mô đất bên cạnh. Vừa chạy, vừa thấp giọng hô:
- Giáo đầu, giáo đầu, gió nổi lên, gió nổi lên. Chim kinh sợ rừng động!
- Ở đâu?
Thật lâu không nói tiếng lóng giang hồ, Trình Danh Chấn ngây ra một lúc mới miễn cưỡng phản ứng lại kịp.
- Đối diện phía sau gò đất, cách quan đạo khoảng hai trăm bước!
Hoàng Nha Bảo nhấc tay đang dán xuống đất chỉ chỉ về hướng quan đạo trước gò đất, vội vàng báo cáo.
Có người phát giác chúng ta ý đồ cướp giết Lý Mật rồi chăng? Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao nhìn nhau, chau mày. Ai có bản lĩnh như vậy? Hay là thám báo được phái đi để lộ phong thanh?
- Chuẩn bị nghênh chiến!
Huynh đệ hai người phối hợp nhiều năm, ánh mắt thoáng chạm nhau một cái liền đưa ra quyết định. Chỉ thấy hai người bọn họ đồng thời buông vật cưỡi, rút binh khí, vừa dán người xuống đất vừa chạy. Trong nháy mắt đi vào chỗ mô đất cao nhất, trốn ở sau một khối nham thạch nhìn hướng ra xung quanh bên ngoài. Chỉ thấy đỉnh mô đất đối diện, có mấy bóng dáng người nhanh chóng di động, hiển nhiên, đối phương cũng nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.
Đám người Vương Phi, Trương Cẩn cũng nhanh chóng chạy tới, cùng đám người Trình Danh Chấn tụ tập thành một hàng ngũ công kích hình tam giác nhỏ. Không đợi đoàn người hành động bước tiếp theo, bên tai đột nhiên có truyền đến một trận vó ngựa vang dồn dập, "Đích đích, đích đích, đích đích....", tiếng vang như đập vào ngực mọi người.
- Hỏng rồi, bị người vây quanh. Những tên đối diện là dụ địch, bên cạnh mới là sát chiêu chân chính!
Trình Danh Chấn dựng mày, một dòng mồ hôi từ trán chảy xuống:
- Sau khi cung tiễn thủ đến khối đá lớn kia, những người khác, chuyển thành trận tròn vây quanh cung tiễn thủ! Trước tiên đánh hạ khí diễm của đối phương, sau đó, đoàn người lập tức lên ngựa phá vây hướng bắc!
- Vâng!
Mọi người đồng thanh đáp ứng, nhanh chóng thay đổi đội hình. Dù sao đều là người từng trải lăn lộn đánh đao nhiều năm, gặp phải nguy hiểm, động tác một chút cũng không bối rối, trong nháy mắt, đã vây xong một vòng tròn trận, bao vây đoàn đoàn cung tiễn thủ và chủ tướng ở trung tâm.
- Thả ta ra, nếu gặp phải cường địch. Võ nghệ các ngươi còn không bằng ta đâu!
Trình Danh Chấn thấp giọng kháng nghị, ra sức xô đẩy người huynh đệ chắn phía trước.
- Nếu là mất ngươi, bảo ta ăn nói như thế nào với các huynh đệ?
Trương Cẩn, Tưởng Bách Linh và Vương Phi ba người gắt gao giữ hắn lại, bất kể như thế nào cũng không chịu mở ra khe hở của trận.
Chỉ có Vương Nhị Mao không quá khẩn trương, đứng ở trong trận, cau mày nhỏ giọng nói:
- Người này? Không thể nào, thế nào lại là gã? Mọi người không cần sợ, xem tình huống trước một chút rồi nói sau.
- Ai?
Trình Danh Chấn thấp giọng hỏi:
- Ngươi quen biết sao?
- Không rõ ràng lắm, có điểm giống, nhưng lại không quá giống!
Vương Nhị Mao nhẹ nhàng lắc đầu, ngôn ngữ rất là mơ hồ.
Không đợi nhìn y kỹ một chút, kỵ binh quân địch đã đi tới trong vòng tròn trăm bước. Dẫn đội chính là tên hán tử mặt sẹo, thoạt nhìn cực kỳ khôi ngô, chỉ có điều lưng rất gù, khiến hình tượng có chút đáng khinh. Chỉ thấy y dừng vật cưỡi lại, giơ cao giáo dài, tỏ vẻ mình không có ác ý. Sau đó ra sức cắm giáo dài xuống mặt đất, “Oanh” một tiếng, mũi giáo cắm xuống đất hơn ba thước:
- Huynh đệ Thái Hành Sơn mượn vài cái sườn đất này để buôn bán, hào kiệt đối diện chưa lộ, có thể mời đương gia ra mặt một lời không?
- Trong Thái Hành Sơn cũng không có hảo hán như ngươi!
Vương Nhị Mao nói thầm một tiếng, cất bước định đi ra ngoài. Trình Danh Chấn ở sau lưng giữ chặt lấy bờ vai của y, lách ra trận trước, tay đặt lên trên chuôi đao hướng về vòng vây phía trước, cao giọng nói:
- Huynh đệ Bão Độc Trại đi ngang qua nơi này, không biết bằng hữu của Thái Hành Sơn đã trải rộng ở bãi này. Chỗ nào đắc tội, mong đương gia chớ trách!
- Ngươi là Bão Độc Trại sao?
Tráng hán mặt sẹo lưng còng đối diện nhướn mày, trong đôi mắt hàn quang bắn ra bốn phía;
- Không biết cùng Tôn lão đương gia xưng hô như thế nào?
- Bão Độc Trại có ba mươi sáu đỉnh, xưa nay không lệ thuộc lẫn nhau. Chu mỗ phúc mỏng, chưa từng nghe qua Tôn lão đương gia dạy bảo!
Trình Danh Chấn cười cười, trả lời rất cẩn thận.
Vị được gọi là Tôn lão đương gia, vốn chính là do tráng hán đối diện tùy tiện bịa ra một cái tên. Nếu Trình Danh Chấn nói mình cùng Tôn lão đương gia có quan hệ, mới chính thức đánh úp đối phương. Thấy trong lời nói không tìm ra chút bại lộ nào, tên tráng hán mặt sẹo lưng còng kia cười cười, lớn tiếng nói:
- Là Chu trại chủ a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ họ Trình, thật cao hứng có thể cùng Chu trại chủ gặp nhau! Nếu Chu trại chủ không có chuyện, liền mau chóng chạy đi đi, vùng khỉ ho cò gáy này, thật sự không có phong cảnh gì đẹp!
- Vốn cũng không muốn ở lâu, vật cưỡi mệt mỏi, xuống dưới ăn chút lương khô mà thôi!
Trình Danh Chấn cười ha hả khách sáo với đối phương. Khóe mắt lại quét nhìn giáo dài cắm trên mặt đất trước sau không rời. Cán giáo dài có thể nói là tuyệt thế trân phẩm, mũi làm bằng thép tinh, soạn bằng đồng trắng, cán giáo được sơn sống, vải bố được bọc bằng keo trắng dán liền mà thành. Để tạo được một cây giáo như vậy, ít nhất cần hao phí hơn ba năm, bốn mươi mấy trình tự làm việc, chỉ cần xảy ra một điểm sai lầm liền trở thành phế phẩm. Nếu là người quen mặt, không có ba mươi quán thịt ngon đủ tuổi trở lên căn bản mua không nổi. Năm đó ở Đại Tùy trong mười hai Phủ Quân, người có thể được sử dụng giáo dài tốt như vậy cũng không có mấy. Càng chớ nói hiện giờ loạn thế còn chưa kết thúc, thiên hạ phân tranh không ngừng.
Cùng lúc đó, tráng hán đối diện cũng đang len lén đánh giá Trình Danh Chấn. Tuy rằng cách ăn mặc trên người người thiếu niên rất bình thường, nhưng cỗ sát khí do lăn lộn trên đầu đao dưỡng thành, như thế nào cũng không giấu được. Càng khó được chính là, vừa rồi một giáo của mình đâm xuống mặt đất ba thước, mâu tặc tầm thường khẳng định sớm bị dọa đến tè ra quần rồi, mà người thiếu niên và những thuộc hạ của hắn chỉ hơi ngây người, tay cầm đao cũng chưa từng run một chút.
Một người anh tài như vậy, là đến từ Bão Độc Trại nơi khe suối chim không thải mới là lạ? Nhưng lúc này có chuyện quan trọng trong người, tráng hán cũng không muốn tự tìm phiền toái, cười cười, tiếp tục nói:
- Như thế nào? Chu đương gia còn muốn nghỉ bao lâu nữa?
Theo chiều sâu giáo dài đâm xuống mặt đất mà nhìn, Trình Danh Chấn biết rằng tráng hán này võ nghệ khẳng định cao hơn mình không chỉ một chút. Cười cười, nhịn xuống không vui trong lòng nói:
- Đi ngay rồi, không quấy rầy việc buôn bán của Trình trại chủ. Núi cao sông dài, chúng ta sau này còn gặp lại!
Dứt lời, hướng về phía tráng hán chắp tay, xoay người mà đi. Không đợi cùng chúng huynh đệ hội hợp với nhau, tráng hán phía sau đột nhiên giục ngựa bay nhanh mấy bước, la lớn:
- Chậm đã, Chu đương gia xin dừng bước, Trình mỗ còn có một câu muốn thỉnh giáo!