Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 595 - Chương 239: Ân Cừu (23).

Chương 239: Ân cừu (23).

Đám người Vương Phi sợ Trình Danh Chấn lọt vào đánh lén, nhất tề tiến lên, chặn đường đi của chiến mã. Tùy tùng của tráng hán luôn luôn xem chừng tại cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, cũng đồng thời giục ngựa lên dốc, nhanh chóng xông tới.

- Đừng hiểu lầm, mọi người đừng hiểu lầm!

Tráng hán giơ lên hai bàn tay, hướng về phía chung quanh hô to:

- Ta chỉ là thấy binh khí của Chu trại chủ nhìn quen mắt mà thôi. Chu đương gia, tại hạ tuyệt không ác ý!

Trình Danh Chấn cũng nhìn ra bộ dáng đối phương không hề giống chuẩn bị nảy sinh xung đột với mình, khẩn trương duỗi thẳng cánh tay, ngăn lại mọi người đang định một loạt mà lên:

- Lùi sau chút, lùi sau chút, ngựa của Trình đương gia chỉ hơi nóng nảy một chút, nhưng gã nhất định có thể khống chế được.

Được nghe lời ấy, tráng hán mới phát giác mình hành động rất lỗ mãng rồi, cười cười, phi thân xuống ngựa:

- Như vậy có thể đi, ta nhưng là tay không rồi!

Tiếng cười chưa rơi, huynh đệ dưới trướng đã đuổi tới, đều giữ chặt vật cưỡi, ở phụ cận vây làm một cành đường cong. Tráng hán quay đầu lại nhìn nhìn, dở khóc dở cười quát lớn:

- Các ngươi làm gì, sợ ta chịu thiệt sao? Đều lăn xa một chút đi, đừng ở chỗ này thêm phiền!

Đám kỵ binh cấp bách cứu người đã trúng giáo huấn, cũng không để ý, đem ngựa hướng ra phía ngoài, bày thành cái trận thế công kích như trước. Một hán tử trong đó cầm cái cương xoa giơ hướng binh khí về phía trước, la lớn:

- Phí lời cùng bọn họ làm gì, một đám cướp đường hại dân hại nước mà thôi, không bằng giết hết!

- Ngươi mới là cướp đường hại dân hại nước!

Vẫn trốn phía sau mọi người, Vương Nhị Mao đột nhiên bộc phát nóng nảy, không để ý bên mình đang trong thế yếu, như trước không chút khách khí phản kích:

- Lão tử qua đường, mắc mớ gì tới ngươi rồi. Có bản lĩnh, ngươi phong tỏa toàn bộ đường của thiên hạ đi!

- Muốn chết!

Cầm cương xoa hơi dùng sức hai chân, liền chuẩn bị giục ngựa mà ra. Bên cạnh y một tên bộ dáng giang hồ lang trung mau tay nhanh mắt, lập tức kéo dây cương lại:

- Huynh đệ, đừng càn quấy! Chính sự quan trọng hơn!

- Có thể chậm trễ một lát, kết quả một khắc đồng hồ chiến đấu không được, tính ta sợ gã!

Hán tử cầm cương xoa bĩu môi, dữ tợn cười nói.

- Ha hả, gió thật lớn!

Vương Nhị Mao ngăn lưỡi dao, ra khỏi đội ngũ:

- Không phải là một con chó điên phá gia chi tử dưới trướng Lý Mật sao? Phóng ngựa lại đây, để ông nội thay hào kiệt Ngõa Cương trút cơn giận này!

Nhắc tới cũng kỳ, hán tử cầm cương xoa mới vừa rồi còn hùng hổ cầm bị Vương Nhị Mao chửi mắng một trận, không ngờ lập tức không có tức giận, đeo cương xoa ngang trên yên ngựa, chỉ vào Vương Nhị Mao, động tác run run:

- Ngươi, ngươi tại sao lại ở đây!

- Các ngươi một lượt lên Thái Hành Sơn rồi, ta còn không thể tới Bão Độc trại sao?

Vương Nhị Mao bĩu môi, cười lạnh hỏi lại.

Vừa dứt lời, Trình Danh Chấn và tráng hán mặt sẹo đều ngây ngẩn cả người:

- Ha hả hắc!

Cười khan vài tiếng với đối diện, mặt đỏ tai hồng.

- Tiểu tử ngươi a, như thế nào không sớm ra chào hỏi!

Hán tử mặt sẹo da mặt hơi dày chút, hướng về phía Vương Nhị Mao phất phất tay, nhịn xuống trong lòng hổ thẹn hỏi.

- Là Trình đại ca đi, mặt của ngươi như thế nào rồi, lưng khi nào thì gù vậy? Ta vừa rồi căn bản không nhận ra!

Vương Nhị Mao cắm đao vào hông, cười hì hì cùng đối phương chào hỏi:

- Ta xem nào, ta xem nào. Tốt, vài năm không gặp, mọi người đều thay đổi bộ dáng!

- Ha hả, ha hả!

Chúng hào kiệt cưỡi ngựa lúng túng cười làm lành, đều không biết trả lời câu hỏi của Vương Nhị Mao như thế nào mới tốt. Tráng hán vẫn được gọi là Trình đại ca phản ứng nhạy bén, dùng tay áo lau trên mặt vài cái, thấp giọng oán giận:

- Đều do lão Ngưu, ta nói thuốc dịch dung này không dùng được đi! Gã cứ bắt đoàn người bôi lên. Giờ thì tốt lắm, chú ý đầu không để ý mông đấy, tính chuyện gì a!

Dứt lời, duỗi thẳng eo. Thân thể rồi đột nhiên cao lớn thêm nửa thước, làm gì có người gù, rõ ràng là cái tráng hán lưng hùm vai gấu, sẹo trên mặt cũng bị chính y kéo xuống hai ba cái, lộ ra một làn da mặt màu đồng cổ.

Chúng hào kiệt cưỡi ngựa thấy vậy, cũng không muốn giả bộ nữa. Đều cuồn cuộn kéo ống tay áo lên lau mặt. Một lát sau, toàn bộ đoàn người khôi phục tướng mạo sẵn có. Mỗi người lưng hùm vai gấu, sinh khí bừng bừng.

Tráng hán kia tiến lên mấy bước, hướng về phía Trình Danh Chấn lạy dài chấm đất:

- Ngõa Cương Trình Tri Tiết, Ngô Hắc Thát, Ngưu Tiến Đạt mang theo huynh đệ nhà mình đi ra buôn bán. Vừa rồi không biết là Trình huynh đệ, chỗ nào đắc tội, chớ trách, chớ trách!

Đến lúc này, còn không đoán ra thân phận của đối phương, thì Trình Danh Chấn liền là người ngu rồi. Khẩn trương tránh ra bên cạnh nửa bước, lạy dài trở lại:

- Bình Ân Trình Danh Chấn, gặp qua chư vị anh hùng Ngõa Cương! Mới vừa rồi đều không phải là cố ý giấu diếm thân phận với Trình Tướng quân, chúng ta cũng là tới chỗ này làm mối mua bán, có chút bất đắc dĩ!

- Đều bất đắc dĩ, đều bất đắc dĩ!

Chính Trình Tri Tiết vừa rồi cũng không nói thật một câu, cho nên cũng không thể truy cứu đối phương nói dối, khoát tay áo, cười bỏ qua hiểu lầm vừa rồi.

- Ta đều không phải là cố ý đến phá hư việc tốt của Trình đại ca!

Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, vừa cười thêm vào một câu:

- Chỉ có điều thấy địa hình nơi này khá thích hợp. Nếu không tiện cho Trình đại ca, chúng ta nhường lại chỗ này!

- Cũng không có gì không tiện. Nếu lừa không được ngươi, phỏng chừng cũng không thể gạt được người khác!

Trình Tri Tiết rộng lượng phất tay, cười đáp lại:

- Thôi đi, mối mua bán này phỏng chừng khó làm rồi. Lão Ngưu, ngươi gọi Tần Nhị ca và La huynh đệ đến đây đi, đừng ở đối diện mất mặt xấu hổ nữa!

Lang trung giang hồ đáp một tiếng, giục ngựa đi. Một lát sau, chỗ lúc trước dụ địch lại lao tới mấy con tuấn mã. Cưỡi ngựa đi đầu là một gã tráng hán mặt vàng, sau đó là một gã thiếu niên gương mặt hơi sạm, xa hơn phía sau, hào kiệt nổi danh tu thân dài eo, ngân giáp áo bào trắng, không phải Thiên sát La Thành thì là người nào.

- Tần Nhị Ca, La Sĩ Tín, La Thành, ba người bọn họ ở đây? Mọi người như thế nào đều chạy tới đây rồi! Tạ đại ca đâu rồi, như thế nào không thấy gã!

Hai mắt Vương Nhị Mao nhìn đăm đăm, nghiêng miệng hỏi.

- Tiểu Tạ a, gã không theo chúng ta!

Trình Tri Tiết thở dài, thấp giọng đáp lại:

- Ngõa Cương trại đã không còn. Chúng ta hiện tại cũng ở dưới trướng Tần vương hỗn qua ngày!

- Tần vương, là Tần vương của Đại Đường sao?

Trình Danh Chấn hơi sững sờ, mở miệng hỏi. Căn cứ tình báo hắn nắm giữ, khi Lý Mật chiến bại trước Đường, đại bộ phận hào kiệt Ngõa Cương đều bị Vương Thế Sung bức bách hàng. Nhưng lại không biết từ khi nào, đoàn người thành cấp dưới của Tần vương Lý Thế Dân?

- Còn có Tần vương nào nữa!

Nhắc tới Lý Thế Dân, tinh thần Trình Tri Tiết hơi tỉnh lại chút, cười cười, thấp giọng nói:

- Vương Thế Sung hủy Ngõa Cương, chúng ta sao có thể thật tâm cùng gã. Vừa vặn trước đó vài ngày gã giao thủ cùng Tần vương, hai quân trước trận, chúng ta trực tiếp phản bội!

Bình Luận (0)
Comment