- Phản chiến?
Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao ngơ ngác nhìn nhau. Cần phải có dũng khí như thế nào mới có thể làm được chuyện này? Khí thế của Lạc Dương quân tất nhiên rất lớn, người nào trước trận phản chiến chỉ sợ danh dự cá nhân cũng đồng thời xuống dốc không phanh rồi!
Thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao, Trình Tri Tiết cười lắc lắc đầu:
- Chuyện không có cách nào khác, chung quy vẫn tốt hơn mỗi ngày sống phải nghe kẻ thù hô quát. Những thứ khác, không quản được nhiều như vậy!
- Ít nhất, cho huynh đệ đã chết của chúng ta hết cơn giận này!
Ngô Hắc Thát tiến lên trước, thấp giọng xen vào một câu.
- Muốn nói đầu sỏ hủy Ngõa Cương trại, cho dù như thế nào cũng không tới lượt Vương Thế Sung đi?
Cũng không biết từng va chạm gì với đối phương, Vương Nhị Mao nhìn thấy Ngô Hắc Thát liên sắc mặt không tốt.
- Đó là đương nhiên. Nợ là phải tính từng món một!
Trên mặt Ngô Hắc Thát lại biệt xuất một mảnh mây đỏ, cắn chặt răng, thấp giọng đáp lại.
- Thật sao? Vậy đối với ngươi mà nói lại thật không dễ dàng!
Vương Nhị Mao được lý lại không buông tha người, tiếp tục từng bước áp bức:
- Lúc cùng với Trương Lượng bức bách tiểu Tạ giao quyền kia, có ngươi tham dự đi? Đám tướng lĩnh ngoại doanh xúi giục Chu Văn Lễ, Vương Đương Nhân không nghe mệnh lệnh của Từ Tam ca, cũng có phần của ngươi đi? Ta phải đi trước, không tận mắt thấy Lý Mật soán quyền. Nếu nói là lúc ấy ngươi không ở đó, đánh chết ta cũng không tin!
- Ngươi...
Ngô Hắc Thát bị quở trách đến run người, nắm nắm tay xoay người về phía trước. Đúng như lời Vương Nhị Mao, là một trong những tướng lĩnh dòng chính của Lý Mật, rất nhiều âm mưu mình đều tham dự. Hiện giờ y không muốn nhất là nghe người ta nhắc tới điều đó, chính là những kinh nghiệm mình từng trải qua. Mỗi lần nghe thấy, trong lòng thống khổ giống như bị đao đâm.
- Ta làm sao vậy, muốn giết ta diệt khẩu?
Vương Nhị Mao cười lạnh một tiếng, tay lại cầm chuôi đao.
Thấy trong mắt song phương lại bắt đầu bốc hỏa, Trình Tri Tiết khẩn trương xông lên nửa bước, chắn trước người Ngô Hắc Thát, cười nói:
- Vương huynh đệ, Vương huynh, mở miệng lưu tình. Hắc Tử ngươi cũng đừng châm lửa nữa. Năm đó ngươi đang ở dưới trướng Lý Mật, đích xác rất khiến người ghét. Bị Vương huynh đệ nói vài lời liền nói vài lời đi, lại không ít đi một miếng thịt. Nam tử hán đại trượng phu, nếu làm sai, còn sợ người đếm ra sao?
- Còn nói ta nữa, Đậu Kiến Đức lại tốt ở đâu vậy?
Ngô Hắc Thát nói thầm một câu, phẫn nộ thối lui sang một bên.
- Vương huynh đệ thật khéo nói!
Khuyên lui Ngô Hắc Thát, Trình Tri Tiết hướng về phía Vương Nhị Mao nhẹ nhàng chắp tay:
- Ngươi không cần lăng mạ Hắc Tử nữa, Trình mỗ lần này đích thật là vì cướp giết Lý Mật mà đến. Chư vị huynh đệ Minh Châu Doanh nếu như có thể làm như không nhìn thấy chúng ta, Trình mỗ chắc chắn vô cùng cảm kích!
Bị một câu của Trình Tri Tiết đâm thủng mánh khóe, Vương Nhị Mao bất giác trên mặt nóng lên. Cười ha hả vài tiếng, tiếp tục bổ sung:
- Ta cũng cảm thấy sao? Nơi hoang sơn dã lĩnh này, Trình tứ ca sẽ không tới để ngắm cảnh. Tứ ca cứ việc yên tâm, huynh đệ Ngõa Cương năm đó đối với Vương mỗ có ân cứu mạng, Vương mỗ ra khỏi núi, lập tức quên ngay việc hôm nay trải qua là được!
Dứt lời, y lặng lẽ đưa mắt liếc Trình Danh Chấn một cái, ra hiệu cho đối phương cùng mình cáo từ quần hùng Ngõa Cương. Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, cười nói:
- Trình tứ ca là người sảng khoái, chúng ta cũng không thể u mê mà đi. Nói thật ra...
Dừng một chút, hắn hướng về phía Trình Tri Tiết nhẹ nhàng chắp tay:
- Chúng ta cũng là ôm đồng dạng mục đích mà đến. Lại không nghĩ rằng bị Trình tứ ca giành trước nửa bước!
- Ngươi cũng tới cướp giết Lý Mật?
Trình Tri Tiết ngây cả người, do dự mà hỏi.
- Gã với ta là huynh đệ đồng sư môn. Nhưng sư tôn lại bị gã làm cho không chỗ dung thân!
Trình Danh Chấn trịnh trọng gật đầu:
- Cho nên, trước khi cùng gã là quan đồng liêu, Trình mỗ nhất định phải kịp thay sư tôn thanh lý môn hộ!
Nghe vậy, Trình Tri Tiết bình tĩnh lại, vung tay, cười ha hả mà nói:
- Sao không nói sớm! Làm hại ta lo lắng vô ích nửa ngày. Có muốn đi chung hay không, hay là ta thay ngươi giải quyết sạch sẽ mọi việc!
- Có thể cùng hào kiệt Ngõa Cương sóng vai mà chiến, là vinh hạnh của chúng ta.
Trình Danh Chấn gật gật đầu, cười đáp lại.
Quần hùng Ngõa Cương vốn đang tạo thành một hình bán nguyệt, không nói một lời và đang chuẩn bị giết người diệt khẩu. Giờ phút này nghe nói Trình Danh Chấn chuẩn bị mang theo huynh đệ Minh Châu cùng đoàn người làm một trận mua bán không vốn liếng, lập tức đều buông lỏng đề phòng, cười ha hả nhảy xuống vật cưỡi. Có người vội vàng tiến lên chào Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, có người thì lấy ra rượu nước, thịt khô, mời Vương Phi, Trương Cẩn và huynh đệ cùng chung.
Đang giữa lúc náo nhiệt, đám người Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín, La Thành đã tới phụ cận, nhảy xuống ngựa, nhiệt tình hàn huyên với mọi người. Vương Nhị Mao tiến lên đẩy La Thành một phen, cười mắng:
- Ngươi rõ ràng còn nhận được ra chúng ta? Ta nghĩ đến ngươi trở thành Phò mã gia, sẽ quên tất cả mọi người đâu này?
- Nào dám, nào dám!
La Thành trong lòng hổ thẹn, cười cười xin khoan dung:
- Cái mệnh này của La mỗ đều là các ngươi cứu đấy, làm sao dám quên ân nhân cứu mạng. Sở dĩ về sau không liên hệ, là vì biết Đậu Kiến Đức đầu óc nhỏ nhen, sợ hại đoàn người mà thôi.
- Ngươi cứ nói đi! Dù sao miệng lưỡi ngươi tốt!
Vương Nhị Mao cười cười, lắc đầu nói.
- Thật không phải là nói dối, nếu không thiên lôi đánh xuống!
La Thành cười giơ tay thề, sau nhanh chóng chuyển hướng đề tài:
- Trình đại ca, ngươi hiện tại rốt cục đổi dùng đao? Nói vậy võ nghệ đã đại thành sao đi!
- Phỏng chừng vẫn còn chưa đâu!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Sau khi ngươi đi, lại không ai chỉ điểm ta. Còn dư lại phía sau đều là tự mình mò mẫm cánh cửa đóng kín, cho nên cũng không biết võ nghệ có tiến cảnh hay không!
- Lão huynh đệ với ngươi từng luận bàn võ nghệ?
Trình Tri Tiết nhìn nhìn La Thành, cười xen mồm:
- Ta nói rồi thôi, nhìn đến binh khí của ngươi đã cảm thấy quen mắt. Chiêu số lão huynh đệ dạy cho ngươi, chỉ sợ cũng không phải chiêu số tốt đi?
- Trên chiến trường lén học được. Chính mình không dùng được, liền chuyển cho Trình đại ca!
La Thành gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận:
- Địa bàn của hắn khi đó nối liền tới Bác Lăng, ta sợ hắn chịu thiệt lúc đánh nhau!
- Tiểu tử ngươi a, một bụng ý nghĩ xấu!
Trình Tri Tiết cười lắc đầu:
- Có thể nơi đây kết chuyện, ta cùng Trình huynh đệ lãnh giáo mấy chiêu. Liền biết tiến cảnh như thế nào? Vị ở Phương Bắc kia, ta có may mắn năm đó cùng gã giao thủ, đối với bản lĩnh này có biết một phần!
- Vậy làm phiền Trình đại ca!
Biết huynh đệ Ngõa Cương trại đều là người sảng khoái, Trình Danh Chấn cũng không chối từ.
Đang lúc mồm năm miệng mười nói cười náo nhiệt, Tần Thúc Bảo hắng giọng một cái, thấp giọng nói:
- Mọi người hãy nghe ta nói một câu, việc nào làm lúc đấy. Việc cấp bách, chính là...
- Không phải là cướp giết Lý Mật sao? Ta đã cùng Trình huynh đệ giao ngọn nguồn rồi, hắn chưa kịp đến!
Trình Tri Tiết trong đầu cao hứng, thật nhanh xen mồm.
- Không phải như vậy!
Tuổi Tần Thúc Bảo so với mọi người lớn gần gấp hai, cho nên nhìn nhận vấn đề cẩn thận hơn so với đoàn người:
- Nơi này hai mảnh gò đồi kẹp giữa một đường ống, địa hình đích xác thích hợp buôn bán. Nhưng nếu chúng ta và huynh đệ Minh Châu Doanh đều muốn cùng đi, chỉ sợ người khác cũng sẽ không trợn mắt. Lý Mật từng ở lục lâm trà trộn nhiều năm, bản lĩnh chạy trối chết từ trước đến nay là số một số hai. Một khi bị người của gã chạy mất một nửa, chúng ta gặp phải phiền toái lớn. Cho nên, ta cảm thấy rằng...
Nói lời này, ánh mắt chậm rãi hướng về phía vòng Minh Châu Doanh bên này. Trình Danh Chấn thấy vậy, lập tức ôm quyền đồng ý:
- Xin mời Tần Nhị ca chủ trì, Minh Châu Doanh và hào kiệt Ngõa Cương cộng đồng tiến thoái là được!