- Đa tạ Minh Châu Doanh huynh đệ!
Tần Thúc Bảo chắp tay trả lễ:
- Một khi đã như vậy, Tần mỗ liền đi quá giới hạn một lần.
Dứt lời, chỉ xuống quan đạo, phân công nhân viên một lần nữa đến các nơi, ước định xong tín hiệu liên lạc, cần phải một lưới bắt hết Lý Mật cùng nanh vuốt dưới trướng.
Bố trí vừa mới chấm dứt, không đợi đoàn người phân công nhau hành động. Không xa đột nhiên truyền đến một trận chim hót dễ nghe,"Bố cốc, bố cốc, bố cốc bố cốc". Ngay sau đó, một người cả người cắm cành liễu dán mình xuống cỏ chạy tới, chắp tay trước ngực đứng trang nghiêm hướng về phía Tần Thúc Bảo:
- Báo, tình huống mới!
- Nói, không có người ngoài!
Tần Thúc Bảo rộng lượng phất tay.
- Vương Quân Khuếch dẫn dắt năm trăm kỵ binh, tự mình đuổi theo Lý Mật, hộ tống gã qua núi rồi!
Thám báo nhìn qua tựa như một cành liễu thở dốc một hơi, thấp giọng báo cáo:
- Khoảng cách tới bên này còn hơn bốn dặm, vòng qua khúc cua là có thể nhìn thấy! Bên người còn có...
- Cẩu tặc!
Không đợi thám báo nói hết lời, Trình Tri Tiết chém ra một quyền, khiến cây to cỡ miệng chén bên cạnh gẫy làm hai đoạn:
- Lại là loại sói mắt trắng từ giữa làm khó dễ, lúc trước thực nên một đao chém gã!
Năm trăm kỵ binh, khẳng định không có khả năng toàn bộ đều bị một lưới bắt hết. Mà việc ngụy trang thành cướp đường cướp giết mệnh quan triều đình, chỉ cần để lộ nửa chút phong thanh, sau này bị triều đình tra ra chân tướng, người tham dự chỉ sợ đều phải tuẫn táng theo Lý Mật. Tuy rằng Lý Mật đối với triều đình Đại Đường mà nói có thể có, có thể không, nhưng thân phận của hình quốc công, lại khiến triều đình không thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với việc này.
Đang lúc do dự, trên sườn núi phía xa lại truyền tới một trận tiếng chim hót. Tiếng chim hót tới gần, lại một thám báo cả người cắm đầy cành liễu từ trong bụi cây cỏ hiện thân ra:
- Báo, Tần Nhị ca, Vương Quân Khuếch phái ra năm mươi tên kỵ binh vào trước núi la lên, đều là dùng tiếng lóng lục lâm!
- Bọn họ muốn nói cái gì?
Lần này, không chỉ có Tần Thúc Bảo im lặng, đám Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cũng bị khiến cho mờ mịt.
- Bọn họ...
Thám báo do dự một chút, phát hiện một đồng lõa trước đó đã ở đây, mới giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Bọn họ thông qua tiếng lóng giang hồ muốn cho thấy ý tứ là, nếu phụ cận có người trả thù, xin cho gã chút thể diện, thả Lý Mật đi qua. Sau này, tất nhiên gã sẽ cho đoàn người một giải thích hài lòng!
- Chó má!
Ngô Hắc Thát tức giận nghiến răng:
- Nếu không phải gã dâng ra Hà Nội quận cho Đại Đường trước, cái thằng Lý Mật kia cũng không trở thành đại loạn trong một tấc vuông. Lúc này lại ở đây làm người tốt, ai biết gã lại đánh cái chủ ý quỷ gì!
- Con người Vương Quân Khuếch tuy rằng đầu óc thông minh quá chút, nhưng cũng không phải hạng người nịnh nọt!
Tần Thúc Bảo ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu
- Nếu gã phái vệ sĩ đi mở đường trước, và dùng tiếng long giang hồ hô loạn khắp nơi. Chắc là đoán được hành động của chúng ta. Thả gã đi qua, việc cướp giết Lý Mật dừng ở đây!
- Cứ như vậy thôi đi?
Trình Tri Tiết không hài lòng, cau mày hỏi.
- Ta nghĩ không ra lý do tại sao Vương Quân Khuếch phải làm như vậy?
Tần Thúc Bảo liếc nhìn mọi người một cái, áy náy lắc đầu:
- Ấn lẽ thường, Lý Mật là một quốc công khó rơi xuống, Vương Quân Khuếch không cần phải vội vàng nịnh nọt gã. Hơn nữa chúng ta kết bè kết đảng xin phép đi ra, Tần vương tuy rằng không có hỏi chúng ta muốn làm gì, chưa hẳn đoán không ra đại khái. Giết Lý Mật, gã có thể làm bộ như không biết. Nếu làm cùng với Vương Quân Khuếch, chỉ sợ Tần vương nơi đó cũng không tha thứ được cho mọi người!
Tuy rằng thời gian nương tựa Đại Đường không bao lâu, nhưng hình tượng Tần vương Lý Thế Dân khẳng khái trượng nghĩa, dám làm dám chịu đã thật sâu khắc ở trong lòng chúng hào kiệt Ngõa Cương. Bọn họ không muốn bởi vì mình nhất thời lỗ mãng mà mang đến phiền toái cho Tần vương. Càng không muốn khiến người nhà của mình đã bị liên lụy.
Bởi vậy, tuy rằng trong lòng mọi người tràn đầy không cam lòng, nhưng lại không thể không gật đầu thừa nhận lời nói của Tần Thúc Bảo chính xác. Trình Tri Tiết thở dài, hướng về phía Trình Danh Chấn nói:
- Vốn định cùng huynh đệ sóng vai chiến đấu, lại không dự đoán được bị người đâm một gạch. Xin lỗi, ngày sau nếu có cơ hội, Trình mỗ tới cửa bồi tội!
- Có thể kết bạn với nhiều hảo hán như vậy, chuyến đi này không tệ!
Trình Danh Chấn cười chắp tay:
- Ngày khác có rảnh rỗi, mời chư vị đến Thượng Đảng một lần!
Đồng dạng làm thế lực sắp tới quy thuận Đại Đường, chư tướng Ngõa Cương đối với chư tướng Minh Châu Doanh rất có ý hậm hực tương tích. Khách sáo một hồi, một đường xuống đồi núi, đem nơi hiểm yếu phụ cận và quan đạo cho Vương Quân Khuếch đi.
Sau một lát, Vương Quân Khuếch tự mình dẫn dắt năm trăm kỵ binh tinh nhuệ, bảo hộ lấy Lý Mật gào thét mà qua. Toàn quân cao thấp cưỡi thuần một sắc ngựa tốt của Đột Quyết, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí. Ba người Lý Mật và Trương Lượng, Giả Nhuận Phủ bị hộ ở trung tâm đội ngũ, dương dương đắc ý, ngạo mạn không chịu nổi. Chỉ có trong phút chốc khi đi ngang qua chỗ lúc trước quần hùng Ngõa Cương ẩn thân, nụ cười của Lý Mật dường như đọng lại một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục đắc ý.
- Lý Mật chỉ sợ sống không quá mùa thu năm nay!
Đợi đám bụi mù do kỵ binh tạo nên tan hết, khóe miệng Trình Tri Tiết đột nhiên hiện lên mỉm cười, thanh âm nói thầm gần như không thể nghe thấy.
- Trình huynh nói cái gì?
Cách đó không xa, Trình Danh Chấn vừa mới lên ngựa, nghe lời nói ấy, trong lòng chợt hiểu ra, đem yên ngựa quay tới, thấp giọng hỏi.
- Trình mỗ vẫn là rất ngu xuẩn. Tần Nhị ca cũng không đủ thông minh. Trình Tướng quân, ngươi danh khí rất vang, kỳ thật cũng là ngu ngốc!
Trình Tri Tiết cười cười, phi thân nhảy lên vật cưỡi, vì cướp giết Lý Mật thất bại mà sinh ra uể oải trở thành hư không.
Lúc này, gần như tất cả mọi người nghe thấy được. Nhìn nhau, hoặc mau hoặc chậm, đều vui vẻ phá lên cười. Trong tiếng cười, mọi người phất tay chia tay, chia làm hai sóng, hướng nam hướng bắc vội vã mà đi.
- Bọn họ cao hứng cái gì?
Vương Phi phản ứng chậm, đi theo sau ngựa Trình Danh Chấn nhẹ giọng nói thầm:
- Ngu liền ngu đi, ai so với ai thông minh bao nhiêu?
- Chúng ta đích xác đủ ngốc nghếch, nhất là ngươi, ngu đến lợi hại!
Trình Danh Chấn nhìn y một cái, cười mắng.
- Ta lại chọc người nào?
Vương Phi nghẹn họng, sờ cái đầu kháng nghị.
- Tự mình nghĩ đi, không cho ai nói cho gã biết!
Trình Danh Chấn giục ngựa, ngựa bay ở trên quan đạo rất nhanh. Ấm áp xuân gió thổi qua rừng sao, sóng xanh dập dờn, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Hôm nay hắn lại được một bài học.
Giết người, cần gì phải dùng đao?
Nửa tháng sau, có được Lê Dương, Từ Mậu Công đem nhà kho Lê Dương và tàn quân Ngõa Cương chiếm cứ hơn ngàn dặm đất màu mỡ, đông về phần biển rộng, nam về phần Trường Giang, tây đến Nhữ Châu, bắc tới Ngụy Quận, đều lấy danh nghĩa Lý Mật hiến cho Đại Đường. Và ngay trước mặt khâm sai triều đình, tỏ vẻ chính mình lúc trước là thay Lý Mật gìn giữ đất đai, hiện giờ nếu chủ công quy hàng, chính mình không dám không theo sát phía sau.
Lý Uyên nghe vậy, thở dài:
- Từ Mậu Công không quên chủ cũ, thực là một tinh thần thuần khiết đấy!
Truyền chỉ ban thưởng quốc họ cho Từ Mậu Công, gia phong làm Hữu Võ Hầu Đại tướng quân, Lê Dương Đại tổng quản, Lai quốc công. Phong cha Từ Cái làm Thư vương. Phụ tử hai người nổi bật nhất thời vô lượng.
Lại qua mấy tháng, Lý Mật u mê tạo phản, u mê bị giết. Từ Mậu Công, Vương Quân Khuếch thượng biểu triều đình, hai người xin nhận thi thể của Lý Mật, hậu táng.
Trên đời từ nay về sau không còn Ngõa Cương.