Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 638 - Chương 282: Phù Hoa (18).

Chương 282: Phù hoa (18).

Đúng như Hữu Phó Xạ Bùi Tịch sở liệu, vừa mới phụng mệnh thu nạp binh mã trở lại thành Lạc Dương, Trình Danh Chấn lập tức đi gặp Lý Thế Dân, cầu một đường sống cho bạn cũ của mình ngày xưa dưới cờ Đậu Gia Quân.

Nhưng hắn sở dĩ làm như vậy, lại không hoàn toàn là bởi vì nhớ ân tình cũ. Mà là trong lòng vẫn mang bứt rứt nào đó khó có thể nói rõ, hy vọng mình có thể làm chút sự tình bù lại.

Ân oán của hắn cùng Đậu Kiến Đức đã thanh toán xong, cho nên đối với Đậu Gia Quân bị giết không có nửa chút thông cảm. Nhưng, hắn lại không nghĩ rằng Thạch Toản sẽ chết, càng không có nghĩ tới Thạch Toản sẽ chết thảm thiết như vậy. Dựa theo lời nói của La Sĩ Tín ở sau cuộc chiến, Thạch Toản lúc ấy là "Tự sát" đấy. Ở dưới tình huống biết rõ đại thế đã mất, mang theo hơn mười người thân tín, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nghịch xung quân Đường. Thẳng đến khi một giọt máu cuối cùng trong thân xác chảy hết, mới trợn mắt ngã xuống.

- Là hán tử đường đường!

Riêng La Sĩ Tín đánh giá như thế. Mang theo vài phần khâm phục, đồng thời cũng có vài phần hoang mang.

Người sáng suốt kỳ thật đều biết rằng, Đại Đường nhất thống bốn biển chỉ là vấn đề thời gian. Loại người giống Thạch Toản vừa không phải là dòng chính của Đậu Kiến Đức, lại không có oán thù vua cỏ cùng với Đại Đường, căn bản không cần phải vì Đậu Kiến Đức hi sinh vì nước. Chỉ cần bọn họ chịu đầu hàng, cho dù là sau khi binh bại, dưới tình huống cùng đường mà đầu hàng, dựa theo lệ thường Đại Đường, đều sẽ được trao một quan nửa chức. Dựa vào quan tước trong tay, bọn họ hồi hương, không khó làm phú ông. Nếu còn muốn lập công danh mà nói, chỉ cần đồng ý tận tâm thay triều đình xuất lực, sang mấy năm tới, thành tổng quản một phương cũng không coi là việc hiếm lạ.

Đồng dạng làm đại tướng lãnh binh, ở dưới trướng Lý Uyên, có thể thoải mái hơn so với dưới trướng Đậu Kiến Đức nhiều lắm. Đầu tiên, quân giới, đồ quân nhu, lương thảo, tiếp tế tiếp viện mọi thứ không thiếu. Tiếp theo, lương bổng, tiền quân của các tướng sĩ cũng tuyệt sẽ không bị khất nợ. Nếu như có thể lăn lộn thành dòng chính của thái tử, giống Vương Quân Khuếch lăn lộn thành dòng chính của Thái Tử mà nói, ngay cả loại bảo bối như áo giáp minh quang, ngay cả hoàn nỏ cũng có thể từng xe từng xe chở tới quân doanh luôn. Cao thấp toàn quân được trang bị đến tận răng, sẽ không đi như năm đó, để các huynh đệ mang theo lưỡi hái đi cắn xé cùng người.

Nhưng mà, Thạch Toản lại lựa chọn một tuyệt lộ. Y thà rằng chết trận, thà rằng đem cơ hội dựa vào tàn binh trong tay đổi lấy chức quan đưa cho giám quân Trương Thuyết mà Đậu Kiến Đức phái tới, cũng không chịu thấp cái đầu kiêu ngạo này.

Y đã chết, chết oanh oanh liệt liệt, xong hết mọi chuyện. Lại đem vô tận áy náy và hoang mang, để lại cho từng đồng bạn theo y sóng vai mà chiến, để lại một vị lão bằng hữu mà tâm trí tuyệt không tính là cứng cỏi.

Trình Danh Chấn không biết Thạch Toản vì sao lại đưa ra lựa chọn như vậy. Sau khi nghe thấy tin tức đóng ở Hổ Lao quan chính là hai vị cố nhân Ân Thu, Thạch Toản này, hắn còn từng bí mật vọng tưởng, Tần vương Lý Thế Dân chín lần công Hổ Lao đều không hạ được, do chính mình ra mặt lôi kéo giao tình cùng Thạch Toản, khuyên đối phương hiến quan đầu hàng, vì bản thân Thạch Toản, cũng vì những dưới trướng đổi một chốn quy túc tương đối an ổn. Ai ngờ, không đợi hắn viết xong thư cho Lý Thế Dân xin đi giết giặc, tin chiến thắng Hổ Lao quan bị công phá đã truyền đến. Ngay sát sau tin chiến thắng, là kết cục thảm thiết của Thạch Toản.

Là hắn có lỗi với Thạch Toản. Nếu không phải trước đó hắn đề nghị với Lý Thế Dân tập trung binh lực đối phó Đậu Kiến Đức mà nói, Thạch Toản có lẽ sẽ không bị chết thảm như vậy. Tuy rằng, khi hiến kế cho Lý Thế Dân, Trình Danh Chấn căn bản không biết Đậu Kiến Đức sẽ phái hai người Thạch Toản và Ân Thu đánh trận.

Ta chưa giết bá nhân, bá nhân bởi vì ta mà chết. Mang tâm tình áy náy, Trình Danh Chấn vào sau khi chiến dịch Lạc Dương chấm dứt, liền lập tức gửi thư cho Lý Thế Dân, hy vọng đối phương có thể nhớ tới phân thượng những tướng lĩnh dưới trướng Đậu Kiến Đức cũng không từng phạm tội ác gì lớn, mở một mặt lưới, cấp cho mọi người một con đường sống. Vì thế, hắn nguyện ý trả giá, thậm chí có thể lấy chính công danh của mình để đổi. Chỉ cần Tần vương điện hạ đồng ý gật đầu, lòng hắn mang cảm kích cả đời.

Lý Thế Dân cực kỳ đại độ tiếp nhận yêu cầu này. Không để cho Trình Danh Chấn lấy công lao để đổi, cũng không có nhân cơ hội áp chế, khiến Minh Châu Doanh rõ ràng dứt khoát xoay về hướng chính mình. Mà là bố trí cho Trình Danh Chấn một nhiệm vụ, đi khuyên bảo những người bị bắt, chỉ cần bọn họ đồng ý thề sau này vĩnh viễn làm lương dân của Đại Đường, liền có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Điều kiện này đưa ra thật sự là rộng rãi, khiến Trình Danh Chấn mừng rỡ. Ai ngờ, khi hắn đem tin tức tốt đưa tới lao tù trong thành Lạc Dương, lại đổi về một đống khinh bỉ xem thường.

Người đầu hàng Đại Đường, đã sớm đầu hàng rồi. Ngoại trừ Đơn Hùng Tín thiếu chút nữa giết chết chính mình, Lý Thế Dân buông tha một số lớn văn võ phía địch đồng ý thay đổi địa vị. Nói đến cũng kỳ quái, quan viên dưới trướng Vương Thế Sung mỗi người đọc đủ thứ thi thư, lại không người nào nhớ rõ hai chữ "Trung nghĩa". Nghe nói mình có thể thoát chết, lập tức quỳ xuống đất khấu tạ hoàng ân Đại Đường mênh mông cuồn cuộn. Cố tình vài cái thằng nhà quê dưới trướng Đậu Kiến Đức nửa chữ cũng không biết, đại đa số lại sinh tính tình thối. Thà rằng cùng Đậu Kiến Đức đi chết, cũng không chịu nhận bố thí của Tần vương điện hạ.

- Lần này binh bại, là thực lực Đại Hạ Quốc không bằng người, chứ không phải nguyên nhân là vận khí của chư vị quá kém!

Nhìn thấy một đôi ánh mắt tràn ngập vẻ châm biếm, trong lòng Trình Danh Chấn đột nhiên có chút chột dạ, nuốt nước bọt, khó khăn khuyên nhủ.

- Phì!

Vài tù binh cái đầu bù xù mặt dơ bẩn từ trong mũi phun ra một tiếng cười lạnh, xoay mặt qua chỗ khác, nhìn mạng nhện ở góc sáng sủa yên lặng không nói.

- Năm đó chúng ta tạo phản, chính là vì những ngày an ổn. Hiện giờ loạn thế rốt cục đã kết thúc, về đến nhà trông coi người nhà, chăm sóc vài mẫu đất cằn, dọn dẹp gia súc một chút, không phải rất tốt sao?

Rõ ràng biết lời mình nói sẽ không được đối phương đón nhận, Trình Danh Chấn vẫn còn không cam lòng, tiếp tục hạ giọng nói:

- Ân đại ca, ta nhớ được lúc trước ngươi đã nói với ta, ngươi đã sớm chán ghét chém giết. Còn có Vương Tướng quân, người trong nhà không phải còn có hai đứa con đang vị thành niên sao? Chư vị, suy nghĩ thật kỹ, lại suy nghĩ thật kỹ. Giữ lại thân thể hữu dụng, vẫn tốt hơn so với u mê ra đi!

- Phì!

Bị Trình Danh Chấn điểm danh, tên tiểu tướng Vương Khoan Xung nhổ ngụm nước miếng xuống đất, kéo xiềng xích trốn ra xa.

- Ha hả, ngươi đừng phí tâm tư. Chúng ta vài cái đầu gỗ mụn nhọt, đã nhận định đường đi liền một hơi đi đến tối. Đương nhiên không so được với Cửu giáo đầu như ngươi, sớm tìm được chủ tử tốt!

Ân Thu nhún vai, cười lạnh trào phúng.

- Ân đại ca, năm đó là do Đậu Vương Gia động thủ trước!

Trình Danh Chấn nhất thời đỏ mặt, lớn tiếng phản bác. Nói cho hết lời rồi, chính mình lại cảm thấy rất không có ý nghĩa. Thở dài, sâu kín mà nói:

- Đậu Vương Gia nhốt Vương đại ca, lấy cớ triệu tập đoàn người nghị sự, đã lừa gạt ta tới, chuẩn bị thâu tóm những người liên quan và địa bàn. Việc này ngươi hẳn là rõ ràng đi. Tuy rằng danh nghĩa ta và Đậu Kiến Đức thuộc loại quân thần, nhưng cũng không thể rướn cổ lên chờ gã hạ đao!

- Cửu Giáo đầu ngươi làm việc, chưa bao giờ để vuột mất?

Ân Thu liếc hắn một cái, tiếp tục cười lạnh:

- Đậu Vương Gia lúc trước không tha cho ngươi, chúng ta đều tức giận bất bình thay ngươi. Ngươi phản đi ra khỏi thành, phóng hỏa đốt đi hơn phân nửa đồ dự trữ của Đậu Vương Gia, đoàn người cũng không ai cảm thấy ngươi làm quá phận. Sau khi ngươi chiếm núi làm vua cũng tốt, cắt đất tự trọng cũng thế, ở trong mắt đoàn người, đều là hán tử đường đường. Nhưng ngươi cố tình đầu phục Lý Lão Ẩu! Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Trình Hầu gia, làm phiền ngài lui về phía sau vài bước, chúng ta đều xuất thân từ trồng trọt đốn củi, cẩn thận làm ngài dính một thân nghèo khí!

Bình Luận (0)
Comment