Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 637 - Chương 281: Phù Hoa (17).

Chương 281: Phù hoa (17).

Có lẽ Bác Lăng Vương bên kia cũng hiểu tâm tư của Lý Uyên. Từ trước khi Lý gia cướp được cơ nghiệp, trước khi chưa vững chắc, trên danh nghĩa vẫn đuổi giết người Đột Quyết, kiên trì dụng binh về phương bắc. Mấy năm liên tục trôi qua, nghe nói phạm vi thế lực đã đến vùng sông Tùng Hoa, sông Hắc Long chiếm cả vùng của người Thất Vi và Mạt Hạt.

Hôm nay Ôn Ngạn Bác mượn cơ hội này để nhắc đến Bác Lăng Vương, nhắc nhở Lý Uyên nên lưu tâm nhiều hơn nữa. Vậy đối với đứa con cháu bà con xa này Lý Uyên cũng thật đau đầu. Có lòng thì cho vào kinh thành phong cho quan to, bổng lộc đối đãi, giam lỏng như với Đỗ Phục Uy, thì sợ tinh nhuệ Bác lăng quân lại làm đại loạn. Còn nếu tiếp tục không màng tới thì lại sợ cái đuôi to sau này khó vẫy, thật là phiến toái khó giải quyết. Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Uyên phất tay nói:

- Hôm nay trước tiên là chúng ta nói về chiến sự chiếm đóng Hà Bắc, không đề cập đến những chuyện khác. Đứa cháu kia của ta vẫn luôn hiểu được phải tiến thoái thế nào, có lẽ sẽ không phải để cho một thúc thúc như ta khó xử. Hơn nữa địa bàn nhỏ bên đó cũng không thuộc sự quản lý của Trung Nguyên. Cùng với việc để Thất Vi, Mạt Hạt tùy ý đạp hư, không thuận lợi cho nó. Dù gì cũng là con cháu của Lý gia, không phải là họa xâm lược.

- Bệ hạ nói có lý lắm!

Dân bộ Thượng thư Tiêu Vũ gật đầu cười phụ họa:

- Mạt Hạt và Thất Vi đều là nước phụ thuộc Đột Quyết. Bác Lăng Vương có thể thu phục được bọn họ, cũng coi như thay Đại Đường cánh chim của Đột Quyết. Không có gì là không ổn. Đại Đường ta nếu muốn vạn bang triều bái, không thể một chút lương tâm cũng không có được!

- Đúng vậy!

Lý Uyên thở dài, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

- Có lẽ chỉ cần trẫm tại vị một ngày Bác Lăng Vương sẽ không nảy sinh tà tâm gì. Nếu hậu nhân của trẫm bắt đầu tại vị, đến phiên vương cũng điều chế không được thì chỉ trách chúng nó chẳng có tiền đồ gì, không thể oán hận gì trẫm! Bỏ qua chuyện này, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi? Tiểu ôn này làm loạn hết lên.

- Không phải Ôn trung thư làm loạn!

Tiêu Vũ cười giải vây thay cho Ôn Ngạn Bác:

- Thần nghĩ, Ôn trung thư nói đúng, lấy người của Hà Bắc đi chiếm đóng Hà Bắc! đúng quá!

- Tiêu đại nhân dùng từ thật đắt! Thần miệng kém cho nên không diễn đạt ý thành từ này được!

Ôn Ngạn Bác chắp tay cảm ơn Tiêu Vũ, sau đó đánh trống lảng.

Nghe những lời ấy, trước mắt Lý Uyên hiện lên một người:

- Theo lời khanh nói, trẫm nảy sinh ra một người có thể chọn được. Gần đây Trình Danh Chấn lập được không ít chiến công. Hắn luôn chinh chiến bên ngoài, hữu danh vô thực. Trẫn thuận nước giong thuyền để hắn áo gấm về quê các khanh thấy được chứ?

- Đúng là Trình tướng quân có thể dùng để bình ổn quê nhà nhưng uy phong và chức quan còn hơi nhỏ một chút. Chỉ e khó có thể khiến tàn quân của Đậu Kiến Đức an tâm!

Tuy rất ngưỡng mộ tài hoa của Trình Danh Chấn nhưng Bùi Tịch vẫn phản đối.

- Thần cũng cho rằng, nhân vọng của tổng quản Minh Châu vẫn làm mọi người chưa phục!

Phong Luân không cam lòng là người đến sau vội nhân cơ hội này nói:

- Nhưng bệ hạ cũng điều hắn đến kinh thành hỏi về thượng sách dẹp yên Hà Bắc? Dù sao thì Tần vương vừa mới bắt Được Vương Thế Sung và Đậu Kiến Đức, còn ở Lạc Dương trấn thủ mấy ngày. Đợi các quận Hà Nam ổn định trở lại, bệ hạ hạ chỉ một lần nữa thảo luận với Tần vương về người đi bình định Hà Bắc cũng chưa muộn mà? Nếu không, Tần vương vừa mới đánh bại Đậu Kiến Đức mà đã lại phái ngay đi bình định Hà Bắc e rằng các tướng của Tần vương sẽ hoang mang.

- Ừ!

Lý Uyên nhíu mày trầm ngâm một lát. Mặc dù Phong Luân luôn nói thay cho Lý Thế Dân, nhưng lời của ông ta cũng rất có lý. Thời gian ngắn trước đó, vì mình đỡ cho Kiến Thành mà khiến cho tướng dưới trướng của Thế Dân tức giận bất bình. Nếu như mình lại phái người đi đào bới, e rằng sẽ càng làm sâu thêm cái hố ngăn cách tình phụ tử.

Nghĩ như vậy, ông ta liền đem chuyện chọn người đi dẹp yên Hà Bắc gác lại. Xử lý xong chuyện Hà Nam rồi bàn tiếp:

- Vẫn nghe Huyền Chân nhắc đến Trình Danh Chấn, trẫm vẫn chưa được gặp hắn. Hãy để hắn vào kinh thành diện kiến đi. Hắn làm việc dưới trướng Đậu Kiến Đức, rất quen với tình hình Hà Bắc. Trước là trẫm nhờ hắn một chút để hiểu hơn về tình hình Hà Bắc sau đó định việc tuyển người đi chiếm đóng Hà Bắc sau.

Nếu Lý Uyên đã quyết thì chuyện sẽ cứ như vậy không nên nói nhiều. Bốn người chắp tay tỏ vẻ chấp nhận sự sắp xếp này. Nhìn vẻ mặt của bốn người, Lý Uyên đoán được trong lòng họ không hài lòng với sự sắp xếp này. Ông ngượng ngùng tiếp tục nói:

- Thế Dân làm việc khiến trẫm rất vui mừng. Đầu tiên là dẹp yên Lũng Tây Tiết thị, bây giờ lại bắt được hai Hùng. Trẫn nhất định phải trọng thưởng cho nó, chư vị nói xem trẫm nên trọng thưởng thế nào cho thỏa đáng? Đúng rồi! Còn cả Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết và La Sĩ Tín. Không hổ lã danh tướng Ngõa Cương năm đó. Thế Dân có được bọn họ đúng là như hổ thêm cánh.

- Kẻ làm tướng chinh chiến suốt đời, chỉ mong cho mình và người nhà được công danh phú quý, Tần vương thì không thể phong tiếp rồi, thích hợp cho con cháu kế thừa.

Bùi Tịch cười nói giành trước đáp lại:

- Tần, Trình, La, Hầu, Uất Trì mấy vị đó là mãnh tướng tuyệt thế, thích hợp để trao chức Tổng quản. Tự lĩnh quân thay thiên tử ra ngoài trông coi bốn phương.

- Bùi đại nhân dự liệu như vậy chính là kinh nghiệm của một bô lão, thần tán thành!

Tiêu Vũ nhảy dựng lên lập tức hưởng ứng.

- Thần tán thành!

Ôn Ngạn Bác do dự một chút, biết là như vậy, lại nhìn thuộc hạ của Tần vương nở mặt nở mặt, thực lực của phủ Tần Vương không khỏi sẽ bị phân mỏng, nhưng lấy địa cục làm trọng, cũng khom người hưởng ứng.

Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng rất hiểu tại sao Bùi Tịch lại đề nghị như vậy. Nhưng trước khi chưa bình định được thiên hạ, ông không muốn mang cất đi bảo đao làm cho bị gỉ sắt:

- Chư vị ái khanh nói rất có lý. Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết và La Sĩ Tín công lao to lớn, quan tước lại ở dưới Vương Quân Khiếch. Thế này đi, cho bọn họ làm Tổng quản trước, cụ thể đi trấn thủ phương nào để sau bàn tiếp. Hiện tại cứ nghe theo lệnh của Tần vương dù ở bất kì tình huống nào.

- Tổng quản dưới trướng Tần vương có nhiều quá không?

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nhắc nhở.

- Đại Tùy trước kia có Đại tướng quân Vương, đều được phân chia trấn thủ tại các biên giới đối với Chư Hồ. Đại Đường ta hôm nay sao lại không thể thiết lập một vị trí như thế?

Lý Uyên cười rất tự tin mà xua tay:

- Thiết Thiên Sách Thượng tướng phủ, Tiết chế chư vị tổng quản. Thái tử bên kia, trang bị thêm Đông cung Thập soái, mỗi soái các lĩnh quân Tam phủ, thay trẫm bảo vệ kinh thành.

Những thành viên khác, chiếu theo công lao ghi chép mà Lý Thế Dân đưa tới, để các khanh sắp xếp. Tóm lại, đừng làm lòng người lạnh giá là được. Đúng rồi! Lần này Thế Dân đề cử Trình Danh Chấn, nói lúc Đơn Hùng Tín đột kích, hắn từng cứu giúp mình! Ân tình này trẫm không thể quên! Bùi khanh xem, ngoài có thể để hắn về Minh Châu, trẫm còn có thể cho hắn điều gì tốt nữa?

Với vị trí ấy của Trình Danh Chấn, thấy Đơn Hùng Tín đánh chỉ lo mình chạy trốn mới thật sự là hành vi không muốn sống. Lúc đó hắn chỉ làm đúng chức trách của một thần tử mà thôi, căn bản là không cần Lý Uyên phải cảm kích. Nhưng trước mặt mọi người, Lý Uyên vẫn nhắc đến điều này đến gián đoạn đề tài vừa rồi cho mọi người không bàn nữa.

Dù vừa rồi Bùi Tịch có mâu thuẫn với Lý Uyên, rất không hài lòng, nhưng ông ta cũng không can thiệp vào quá nhiều đành phải cười cười theo ý của đối phương nói:

- Chuyện mà Trình tướng quân quan tâm nhất chỉ e là chuyện rửa sạch tội danh cho cha mình!

- Vậy được! Tuy không tìm thấy người nhưng trẫm có thể cho danh dự! Năm dó vụ án lão tướng quân Hạ Nhược vốn là một vụ án oan. Trong văn cổ có ghi chép. Trẫm ca ngợi Trình tướng quân có gia đình truyền thống trung nghĩa. Nhân tiện rửa sạch tội danh cho lão tướng quân Hạ Nhược.

Sửa chữa sai lầm của tiền triều, sẽ không đắc tội với bất cứ ai cũng không cần phải trải giá gì. Cho nên đám người Tiêu Vũ cũng thấy vui vười ha hả đồng ý.

- Thăng tước quan cho hắn lên một cấp được không? Tuy rằng hắn cũng được coi là môn sinh của khanh, khanh cũng không cần phải hiềm nghi như thế. Nếu không người ta lại nói Đại Đường ta hẹp hòi!

Lý uyên tiếp tục nói với Bùi Tịch.

Năm đó là một tay Bùi Tịch kéo Trình Danh Chấn vào Đại Đường. Hôm nay Lý Uyên lại ghi nhận công lao của hắn, rõ ràng là sẽ cảm kích Bùi Tịch. Dù sao thì người ta cũng vừa mới mạo hiểm đắc tội với Tần vương, toàn tâm toàn ý suy xét củng cố vì giang sơn Đại Đường. Lời can gián này có thể không gnhe, nhưng cũng không làm lạnh lòng trung thành của hắn.

- Trình tướng quân đã là Quận hầu, lại thăng nữa phải đưa ra cùng bàn bạc.

Bùi Tịch cười nói:

- Từ trước đến nay, làm Huyện công của Đại Đường ta không phải dễ dàng. Hắn là người nhớ ân tình cũ, lần này Tần vương lại bắt không ít tướng lính của Hà Bắc. Thần cho rằng, có lẽ lúc này Trình tướng quân muốn đến chỗ của Tần vương điện hạ, thay bạn cũ bảo vệ ân tình. Bệ hạ phong thưởng cho hắn, không ngại hãy cấp cho hắn một đạo thánh chỉ, mệnh lệnh khoan hãy xử lý hành vi phạm tội của những tù binh này, cùng lúc có thể cảm ơn Trình tướng quân, mặt khác cũng có thẻ khiến cho tàn quân của Đậu gia quân thấy tấm lòng bao dung của Đại đường ta.

- Huyện công là huyện công, chẳng lẽ tính mạng của Tần vương không thể trên được một huyện công hay sao?

Một lần nữa Lý Uyên lại cười xua tay:

- Về phần hãy khoan xử lý chuyện tù binh, trẫm không miễn cưỡng. Khanh hãy đưa thư cho Tần vương, chỉ điểm cho nó một chút.

- Tuân mệnh!

Bùi Tịch suy nghĩ rồi chắp tay lĩnh lệnh.

- Hà Nam, Hà Bắc...

Cùng với bốn trọng thần bàn bàn xử lý chuyện quan trọng này, cuối cùng Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm nói:

- Nắm đó trẫm ở Hà Đông tiêu diệt thổ phỉ, không ngờ là có ngày hôm nay. Thiên hạ thái bình trở lại, đây đều là công lao của các khanh và các tướng sĩ tiền phương. Nếu sau khi tứ hải quy về một mối, ta và các quần thần có thể làm được chuyện mà Đại Tùy chưa từng làm được, vậy thì quần thần chúng ta cũng coi như sống không uổng đời này rồi!

- Bệ hạ ý chỉ Liêu Đông?

Phong Luân nhanh chóng lĩnh ngộ ý của Lý Uyên.

- Ừ.

Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu:

- Năm đó trẫm tận mắt thấy 300 ngàn đại quân đã bị chôn vùi kia. Tuy không phải vì trẫm mà chết nhưng mối thù của các tướng sĩ, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ thay họ đòi lại!

Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông trở lên linh hoạt, sắc bén. Không phải vì lòng người không biết đủ, mà là một tướng lĩnh năm đó thấy Liêu Đông huyết chiến mà tự thầm hứa trong lòng.

Sự thầm hứa hẹn này, Lý Uyên không dám quên.

Bình Luận (0)
Comment