Một trận chiến thắng loại bỏ được hai mối uy hiếp lớn nhất của Đại Đường. Ngày người đưa tin đến Trường An, Lý Uyên đã tan triều. Thấy Lý Thế Dân tự tay viết tin chiến thắng, ông vội sai người xuất cung mời Hữu Phó Xạ Bùi Tịch, Thượng thư Bộ dân Tiêu Vũ, Trung thư Nhị Lang Ôn Ngạn Bác, Nội sử Xá Nhân Phong Luân đến thư phòng của mình cùng thảo luận kế sách cho những công việc tiếp theo.
Truyền tay nhau đọc hết tin chiến thắng, bốn tâm phúc của Lý Uyên trầm ngâm một lúc lâu. Tận đến khi Lý Uyên không kìm nổi nữa thúc giục, Phong Luân mới dẫn đầu khom người thi lễ với Lý Uyên. Chúc mừng cuối cùng Đại Đường đã có thể thống nhất thiên hạ.
- Vẫn còn sớm mà. Số quận ở Giang Nam vẫn chưa bình định được. Vương Thế Sung cũng có một số bộ phận thủ thành ở Hà Nam. Còn về phần Hà Bắc bên kia, chuyện phiền lại càng nhiều. Đậu Kiến Đức tên này từ xưa đến nay được lòng dân chúng, tuy một trận đã bị Đại Đường ta bắt nhưng có thuận lợi mà tiếp quản Hà Bắc hay không, e rằng có chút trở ngại?
Lý Uyên trong lòng sớm đã vui như nở hoa nhưng vẻ mặt thì vẫn phải giữ sự bình tĩnh của một đế vương:
- Trẫm cho truyền bốn khanh không phải là để nghe chúc mừng. Những lời này để buổi triều sớm mai nói đi, càng nhiều người nói trẫm cũng dễ nghe một chút. Trẫm hi vọng các khanh mau chóng nghĩ bước tiếp theo mài sắt khi còn nóng, tiếp tục duy trì trận chiến này!
- Bệ hạ có được thắng lợi mà vẫn không quên việc của thiên hạ quả thực là phúc của Đại Đường!
Sở trường của Phong Luân chính là nịnh bợ, ông ta lại chắp tay cười khen ngợi.
- Thôi!
Lý Uyên cười phun ra một câu:
- Đừng nói nhảm nữa, có chủ ý gì thì mau nói đi!
- Chủ ý của thần chưa chắc đã hay. Chỉ có thể là một đống gạch nát, chưa chắc có thể thay bệ hạ đưa tới được một miếng ngọc đẹp hay không!
Phong Luân nhìn ba người còn lại cười ha ha đáp lại.
- Gạch cũng được mà ngọc cũng được, tạm thời vứt hết đi! Giấu trong bụng, bán được mấy đồng chứ!
Lý Uyên biết tình tình Phong Luân này, nhẹ lắc đầu rồi thấp giọng cười đùa cợt.
- Vậy thần có thể khoe khoang rồi!
Phong Luân suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đáp:
- Thực ra, Giang Nam bên kia, có Hà Gian Vương không cần bệ hạ phí nhiều công sức. Còn mấy vùng khác, nhân khẩu cũng không nhiều lắm, sản vật cũng nghèo nàn. Hà Gian Vương tiêu diệt bọn họ, cần phải có thời gian!
- Ừ!
Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu. Vừa rồi nói đặt Giang Nam và Hà Bắc đặt song song nhau chẳng qua là sự cố ý khiêm tốn của ông. Trên thực tế, trong lòng ông cũng để ý nhiều đến chuyện thế lực cát cứ phía nam chưa quy hàng. Dân số của phương bắc dày đặc hơn Giang Nam. Tuy Lưỡng Tấn vào Trung Nguyên phạm vi ảnh hưởng đến tận Trường Xa. Xa về phía nam thời tiết càng ẩm ướt, rừng núi rậm rạp, đầy chướng khí, muỗi sinh sôi nhiều. Làm cướp bóc một phương thì còn có thể chứ muốn làm chuyện lớn sẽ không đủ sức.
- Dưới trướng Vương Thế Sung toàn phần tử xấu, bệ hạ không cần lo lắng.
Phong Luân nhìn sắc mặt của Lý Uyên tiếp tục phân tích nói:
- Vương Thế Sung là hậu duệ của Ba Tư Hồ Thương. Từ trước đến nay lấy lợi ích làm việc kết thân, không hỏi đến kiến thức và đạo đức. Trên cơ sơ này, thần tử đi theo y được thăng chức rất nhanh. Hiện giờ y đã thành tù nhân, không cho được ai điều tốt đẹp thì ai còn muốn trung thành và tận tâm với y nữa? Sở dĩ họ chậm chậm không chịu tuân theo thiên mệnh hẳn cũng vì thế.
- Theo cách nghĩ của khanh thì Thế Dân ra giá có đủ không?
Lý Uyên bị những lời mới mẻ, độc đáo này thuyết phục cười lắc đầu lớn tiếng hỏi.
- Tài văn chương của điện hạ nhiều người thán phục, hứng thú thanh cao, yêu cầu hẳn cũng phải cao hơn một chút!
Phong Luân suy nghĩ một chút rồi cười đáp lại.
- Ừ, sợ là đến cách đầu hàng cũng chưa giữ người ở lại được, chỉ để nghĩ kế thôi! Đứa con trai này của trẫm thật là!
Lý Uyên vừa cười vừa lắc đầu:
- Uy mãnh có thừa, uy mãnh có thừa. Phải hiểu muốn giành được quyền không phải dựa vào uy mãnh thì mới có thể đại được mong muốn!
- Tần vương quả là chiến tướng tuyệt thế. Thiên hạ khó tìm địch thủ!
Bùi Tịch tiến lên nửa bước cười khen ngợi.
- Khanh cũng khâm phục vũ lược của Tần Vương sao?
Hiếm thấy Bùi Tịch nói thay cho Lý Thế Dân, Lý Uyên ngây cười ra cười hỏi.
- Từ trước đến giờ thần chưa nói, Tần vương là một soái tài!
Bùi Tịch gật đầu cười ha ha đáp lại. Sau đó đưa mắt nhìn sang Phong Luân, chờ ông ta tiếp tục phân tích với Lý Uyên.
Được đối phương nhìn, Phong Luân có chút cảm kích nói:
- Nếu Giang Nam và Hà Nam khả định trong nháy mắt, loạn cục của Hà Bắc, bệ hạ cũng không phải lại phiền đến người khác rồi! Lệnh cho Tần vương khiển binh mã chiếm đóng Hà Bắc, để La Nghệ, Lý Trọng Kiến tiếp ứng. Ba đại quân nam bắc hô ứng nhau, dư nghiệt của Đậu gia quân sao có thể chịu nổi sóng gió này!
Sau khi Vũ Văn Hóa Cập bị giết thì ông ta mới nhập vào Đại Đường, kinh nghiệm, lý lịch, nhân vọng cũng không kém ba người này là mấy.
Vừa nói đến chỗ quan trọng thì bị Bùi Tịch chen vào ngắt lời. Vốn nghĩ hôm nay lại may “áo cưới” cho kẻ khác, không ngờ Bùi Tịch lại cổ vũ cho ông ta mà thôi, căn bản không có ý cướp lấy sự nổi bật của ông ta. Vì thế mà tinh thần phấn chấn có thể nghĩ được ra chiến lược tốt nhất.
Ai ngờ vừa dứt lời, thượng thư Bộ dân Tiêu Vũ tớn tiếng phản đối:
- Không thể, Tần vương đã lĩnh quân mấy tháng bên ngoài, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Chuyện ở Hà Bắc không nên để Tần Vương vất vả thêm nữa.
- Lời này của Tiêu đại nhân là có ý gì?
Phong Luân đang cao hứng bị đánh cho tỉnh mộng, xoay người lại cau mày hỏi.
- E là Tần Vương rất mệt rồi, Bệ hạ thương tình phụ tử mà thôi!
Dân bộ Thượng thư Tiêu Vũ cười thản nhiên đáp lại.
- Cũng không phải là ác chiến gì cả. Một đám tướng thua trận, bảo vệ con trẻ, phụ nữ trong thôn đã tàn lực còn có thể làm khó Tần vương sao?
Phong Luân vẫn không phục cau mày phản bác. Là trọng thần dưới trướng của Lý Uyên, ông ta phục nhất là Bùi Tịch. Người sau có rộng lượng ung dung cũng không thể theo kịp ông ta. Nhưng đối với sự ngay thẳng có thừa, cơ biến không đủ của Tiêu Vũ, Phong Luân thực sự không phục nổi. Ông ta thấy, đối phương có thế đi đến trung tâm quyền lực của Đại Đường là cũng chỉ dựa vào huyết mạch Hậu Lương mà thôi. Luận về bản lĩnh thựa sự, còn kém xa Bùi Tịch, thậm chí cũng không bằng mình.
- Khó nói lắm!
Dân bộ Thượng thư Tiêu Vũ đứng thắng lên thực sự là không nể mặt người một chút nào:
- Phong đại nhân chỉ nhìn thấy mặt vũ dũng hơn người của Tần vương, lại quên đi lời bệ hạ vừa nói. Tần vương điện hạ uy dũng có thừa, nhưng lại thiếu tình cảm ấm áp.
“Đó là do bệ hạ khiêm tốn mà thôi, không ngờ ngươi cũng dám cho là thật sao?”
Trong lòng Phong Luân kêu to nhưng không dám nói ra ngoài như vậy. Ông ta do dự một chút rồi thấp giọng hơn mấy phần biện giải thêm:
- Khoái đao đã trảm! Thay đổi người khác, đối với bọn đạo chích ở Hà Bắc, nào có uy hiếp như Tần Vương điện hạ được.
- Chỉ e rút đao chém nước, lửa rừng đốt cây!
Tiêu Vũ khẽ nhún vai, coi thường không để ý đến quan điểm của Phong Luân:
- Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc vẫn luôn tiếp thu phương lược của Trình Danh Chấn năm đó. Khai hoang đồn điền, xây đường, kênh nước, giúp đỡ kẻ nghèo khó, đánh cường bạo. Chính như bệ hạ vừa nói, dân chúng Hà Bắc chịu ơn y. Như vậy, muốn sớm bình định Hà Bắc cần phái một người tinh thông lòng dân, độ lượng hơn người. Chứ không nên dùng sức mạnh! Nếu không sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại!
- Lời này của Tiêu đại nhân ý là Tần vương điện hạ không tinh thông lòng dân rồi?
Cuối cùng Phong Luân cũng bắt được nhược điểm trong câu nói của đối phương liền hầm hừ phản kích!
- Sở trường của Tần vương là dùng vũ lực!
Tiêu Vũ nhìn Bùi Tịch, trong lòng thầm mắng đúng là lão dối trá, hiểu chuyện mà không nói buộc mình phải làm người ác:
- Về phần việc chính vụ e rằng vẫn hơn non nớt. Hơn nữa, từ trước đến nay Tần vương có người bao che khuyết điểm, dưới tay là một đám mãnh tướng bách chiến bách thắng, người nào cũng rất kiêu ngạo. Dựa vào thân phận của bọn họ mà đi Hà Bắc, khó tránh khỏi làm ra những chuyện khác người! Một khi nhân dân khởi công, chỉ e chiến sự ở Hà Nam hôm nay sẽ hoàn toàn thành công cốc!
- Chuyện vẫn chưa xay ra, Tiêu đại nhân nói quá rồi!
Phong Luân khâm phục cho sự gan dạ dám nói của Tiêu Vũ, nhưng không thể có cùng quan điểm. Ông ta cười quệt miệng cười cãi lại.
- Xin bệ hạ cân nhắc đưa ra quyết định!
Tiêu Vũ cũng không giằng co với ông ta nữa mà khom người về phía Lý Uyên cao giọng nói.
Nghe được câu ấy, Lý Uyên không kìm nổi mà khẽ thở dài:
- Đúng vậy, Tần vương vất vả mới lập được công lớn, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nhất thời trẫm vẫn chưa tìm được người thích hợp hơn. Thái tử cũng được, nhưng lúc này trẫm lại cần nó đi Lũng Hữu một chuyến, những người khác thì...
- Thực ra chuyện này cũng không cần Thái tử phải thân chinh!
Ôn Ngạn Bác từ nãy đến giờ vẫn không tham dự bỗng nhiên suy nghĩ rồi xen vào một câu.
- Hả?
Lý Uyên tò mò quay đầu lại. Tính khí của Ôn Ngạn Bác cũng giống như tính anh trai Ôn Đại Nha, đều là người thận trọng, ít nói. Hôm nay không biết mặt trời mọc bên nào mà không ngờ ông ta cũng chủ động đá ra một cước.
- Thần đề cử La Nghệ!
Ôn Ngạn Bác chắp tay về phía Lý Uyên, xin lỗi:
- Thực ra cũng không phải là người thích hợp để chọn. Dù Tần vương lên Bắc để Hổ Bí đi theo vẫn là thỏa đáng. Thứ nhất Cao Cú Lệ ở phương bắc dụng dạ khó lường. Thứ hai, U Châu Vương cũng không phải là người lo lắng cho dân chúng.
- La mọi rợ xuất thân binh nghiệp, hận là không thể lấy quân pháp trị dân. Điều này trẫm rất rõ!
Lý Uyên cười nói phụ họa thêm:
- Nếu trẫm điều y xuôi nam, chỉ e Hổ Bí sẽ càn quét náo loạn như nạn châu chấu.
Thấy Lý Uyên nói khôi hài, Bùi Tịch mỉm cười. Sau khi cười xong thì không khí trong thư phòng lại căng thẳng như vừa rồi. Ôn Ngạn Bác suy nghĩ rồi tiếp tục nói:
- Thực ra Bác Lăng Vương là lựa chọn tốt nhất. Chỉ tiếc rằng phong đất cho ông ta đã quá lớn. Gần đây lại dụng binh hướng bắc liên miên có lẽ ra tay không nổi. Còn lại, thần nghĩ muốn yên ổn Hà Bắc vẫn phải phái người của Hà Bắc mới thỏa đáng! Thứ nhất là quen thuộc phong thổ dân tình, thứ hai cũng có thể ảnh hưởng đến Đậu Kiến Đức một chút!
Bác Lăng Vương Lý Trọng Kiên là cháu trai bà con xa của Lý Uyên. Dù hiện tại Đại Đường giành quyền nhưng cũng không xuất lực gì cả, nhưng bởi vì chiến công của y hiển hách vô cùng, vô hình trung cũng làm tăng khí thế cho Lý gia không ít. Những năm gần đây, quả thực Lý gia có đồng minh. Nhưng hiện tại, Lý gia đã sắp thống nhất được thiên hạ rồi, quan hệ hai bên phải suy xét lại. Phân rõ cao thấp. Cho nên Lý Uyên không dễ dàng thả cho mãnh hổ này ra ngoài.