Giết hết người, lập xong uy, phần thánh chỉ thứ hai từ kinh sư cũng đến nơi. Chiếu lệnh giao Giang Hạ vương Lý Đạo Tông trấn thủ Lạc Dương, phụ trách tiếp tục giữ yên ổn Hà Nam; chiếu lệnh cho Hoài An Vương Lý Thần Thông suất lĩnh Lưu Hoằng Cơ, Trưởng Tôn Thuận Đức, Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Hạ Hầu Uy và văn võ quan viên lập tức lĩnh năm mươi nghìn binh mã lên phía Bắc, nhận sở hạt các quận của Hạ vương Đậu Kiến Đức; chiếu lệnh cho Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát cùng với đám người ở trong cuộc chiến Lạc Dương đã lập hạ công huân hiển hách như Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết, Uất Trì Kính Đức, giao lại sự vụ địa phương, áp giải Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, hồi kinh hiến người bị bắt.
Trung quan tuyên đọc thánh chỉ xong, tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin. Sau khi cẩn thận nghe ngóng, mới biết dưới trướng Đậu Kiến Đức có hai người là Tả Phó Xạ Bùi Củ và Hữu Phó Xạ Tề Thiện Hành mấy ngày trước đó đã mang theo cả con út của Đậu Kiến Đức đầu hàng Đại Đường rồi, tám quận nam bộ Hà Bắc không chiến mà định ra.
Nếu bộ phận còn lại của Đậu Kiến Đức đã đầu hàng, thì không cần lại làm phiền Lý Thế Dân dẫn dắt các tướng Thiên Sách phủ mang đao mổ trâu đi giết gà. Cho nên việc khải hoàn hồi kinh chỉ là tình lý. Chỉ có điều đoàn người liều chết giống loại trái cây một mùa, chưa kịp chín lại bị người khác hái mất, không khỏi có chút cười chê. Lý Thế Dân liệu định phụ thân lại nghe lời gièm pha, chuẩn bị làm suy yếu lực lượng của chính mình, trong lòng rất không vui. Bởi vậy trên đường trở về, mệnh lệnh chư tướng bày ra tư thế chiến thắng, khi xuyên qua huyện Châu Quá, luôn vênh váo tự đắc. Có quan viên địa phương không chịu nổi nhũng nhiễu như vậy, dâng bản cáo trạng tới Lý Uyên. Lý Uyên đọc xong tấu chương này, thật lâu im lặng không nói gì, lệnh cho thái giám đốt ở bên ngoài thư phòng.
Là tướng lĩnh có công trong chiến dịch Lạc Dương, hai người Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao đã ở trong bản danh sách nhân viên khải hoàn hồi kinh lĩnh thưởng, do tầng quan hệ với Võ Sĩ Hoạch, Lý Thế Dân đối đãi với hai người rất là khách khí, an bài vị trí cho bọn hắn ở đội ngũ trung ương, đãi ngộ cùng cấp với hai người Lý Thế Tích (Từ Mậu Công), Vũ Văn Sĩ Cập.
Vương Nhị Mao năm đó ở Hoàng Hà, lấy năm trăm kị binh nhẹ đối chiến với năm nghìn thiết giáp của Vệ Văn Thăng, trong lúc nguy cấp, từng được Lý Thế Tích suất lĩnh Ngõa Cương quân cứu. Sau đó Lý Thế Tích tìm cách lôi kéo y, hy vọng y ở lại hiệu lực cho Ngõa Cương. Nhưng trong lòng Vương Nhị Mao từ đầu đến cuối lại không bỏ xuống được huynh đệ liên can ở đầm Cự Lộc, bởi vậy lợi dụng cơ hội Lý Mật nóng lòng tới Hà Bắc mà chạy về. Hiện giờ đầm Cự Lộc và Ngõa Cương trại đã thành mây khói, hai người Vương Nhị Mao và Từ Mậu Công cũng gặp nhau tại đường doanh, nhắc tới chuyện cũ năm đó, trong lòng đều là thổn thức.
Nửa đời Vũ Văn Sĩ Cập nhiều lần trải qua tang thương, bởi vậy trở nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Bất kể hai người Vương, Từ nói thân thiện đến như thế nào, đều chỉ ở một bên yên lặng dự thính, cũng không nói xen vào. Trình Danh Chấn vốn chính là cái cưa miệng hồ lô, lúc này đang vì đám người Ân Thu bị giết mà cảm thấy khổ sở, lại trầm mặc ít lời, cả ngày cũng khó được mở miệng một lần.
Đến buổi tối, đại quân cắm trại ở bên bờ Hoàng Hà. Trình Tri Tiết và đám Ngõa Cương cũ đến tìm Từ Mậu Công uống rượu, thuận tiện cũng mời tới ba người khác. Trình Danh Chấn tửu lượng nông, uống vào mấy chén, liền lấy cớ không chịu được rượu lực liền lui đi ra ngoài. Trở lại trong doanh trướng của mình, lại bị nắng nóng khiến cả người khó chịu, đành phải thay đổi kiện áo lụa khác, ra ngoài trướng vải hóng gió.
Mười dặm liên doanh, tiếng cười nói khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng. Các tướng lĩnh lập nhiều công lớn đều được ban cho không ít, đắc chí vừa lòng. Đám sĩ tốt cũng bởi vì thấy hy vọng được về nhà mà hưng phấn không thôi. Thanh âm chơi đoán số, thanh âm hành lệnh, hỗn loạn liên tiếp ở trong tiếng ca, theo gió đêm truyền ra thật xa, thẳng đến bị một cỗ thanh âm đến từ phương bắc lớn hơn nữa cắn nuốt, mới chậm rãi dung nhập đêm hè, dung nhập bên trong hắc ám khắp nơi. Mà trong hắc ám, cái loại thanh âm giống như rồng gầm này, lại vẫn trước sau khẳng khái mãnh liệt, liên miên không ngừng.
Kia là tiếng sóng đến từ Hoàng Hà, chưa từng bởi vì Nghiêu hiền năng mà yếu bớt, cũng chưa từng vì Kiệt Trụ tàn bạo mà dữ dội. Từ xưa đến nay, ngàn năm như trước.
Trình Danh Chấn lững thững ra doanh, chậm rãi đi đến bên bờ Hoàng Hà. Vài tên thị vệ trung thành và tận tâm muốn đi theo, bị hắn xua tay cự tuyệt:
- Không có việc gì, ta ra bờ sông hóng gió. doanh trại quân đội lớn như vậy, ai còn dám lại đây trêu chọc ta?
Nhìn thấy bọn thị vệ thấp thỏm lo âu, hắn cười giải thích. Sau đó bước chân, đem tất cả ồn ào náo động quăng ở phía sau.
Đang là giữa mùa hè, nước Hoàng Hà trở nên rất đầy. Chưa đến gần, còn dư lại bên tai chỉ có tiếng sóng nổ vang không ngừng. Tiếng sóng kia như vạn ngựa lao nhanh, như sấm sét cuồn cuộn, vuốt lồng ngực của hắn, vuốt bờ vai của hắn, diệt hết sức nóng đang bao phủ toàn thân hắn. Rồi một cỗ cảm giác nóng bỏng lại lần nữa từ sâu trong nội tâm dâng lên, nóng khiến hắn thấy miệng đắng lưỡi khô.
- Cửu giáo đầu ngươi sở nguyện trung thành với Đại Đường, cùng Đại Tùy đã bị chúng ta đập nát, có cái gì khác nhau?
Chất vấn của Ân Thu ngày đó, vô tình lại như trống gõ trong tai của hắn. Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, Trình Danh Chấn vẫn nhớ rõ như trước, khi mình đi chiêu hàng, ánh mắt khinh bỉ của tướng lĩnh Đậu Gia Quân. Trong mắt bọn hắn, hiện giờ Trình Danh Chấn tuyệt đối là một tên nhu nhược! Người phản bội! Mà chính mình thật sự yếu đuối sao? Trình Danh Chấn bất kể như thế nào cũng không dám thừa nhận.
Từ lúc bị bắt cầm lấy đao, mình gần như liền quên cái gì gọi là sợ hãi. Tuy rằng vẫn cố gắng sống sót, trước sau chưa từng sợ hãi chiến đấu và tử vong. Ân Thu, Vương Khoan, ngày đó từng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, giống như khi đánh giặc chưa bao giờ dũng cảm tiến tới:
- Bọn họ có tư cách gì khinh thường ta? Ta lại có tư cách gì nghi ngờ bọn họ? Đại Đường và Đại Tùy thật sự có khác nhau sao? Lý Lão Ẩu và Dương Quảng, ai làm hoàng thượng có cái gì khác biệt?
Mấy vấn đề này giày vò lấy hắn, quay quanh hắn, khiến ngực hắn nặng trịch, gần như không cách nào hô hấp bình thường.
Mà điều hắn sở cầu, chỉ là được sống giống con người. Đại Tùy và Đại Đường khác biệt ở đâu, Lý Lão Ẩu cùng Dương Quảng khác biệt ở đâu, mấy vấn đề này quá lớn, căn bản hắn không có khả năng giải thích. Đám người Ân Thu cười hắn yếu đuối, cười hắn sợ chết. Những người khác ở Thiên Sách phủ cười hắn hảo tâm mục nát, cười hắn phí công lấy mặt nóng đi áp vào mông lạnh. Mà hắn lại chỉ là muốn khiến người khác sống sót thật tốt, giống như tự mình sống sót thật tốt, không cần dễ dàng trả giá bằng sinh mạng.
Chẳng lẽ cứu người cũng sai sao? Trong bóng đêm, nhìn không tới bất luận đáp án gì. Nước Hoàng Hà quay cuồng đổ xuống, không rảnh để ý tới một phàm phu tục tử đang hoang mang. Nó quá dài, quá rộng, giữa mỗi một đợt sóng lớn, đều phập phồng lấy ngàn sinh mạng mà tính. Thân thể tầm thường cuốn tiến vào trong đó, căn bản không lật nổi một bọt nước.
Lại một đợt sóng biển cuốn qua, ầm ầm xông ra giữa dòng sông chật hẹp. Ở phía xa, một ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống, nước sông nguyên bản nên hiện ra sắc vàng đột nhiên biến thành một mảnh đỏ sẫm. Đám người Ân Thu bị trảm ở bên bờ sông Lạc Thủy, hạ du Lạc Thủy nối tiếp vào Hoàng Hà, Trình Danh Chấn ra sức lắc lắc đầu, đem ý tưởng thượng vàng hạ cám vãi ra khỏi đầu. Hắn không dám nhìn thẳng màu máu này, xoay người, chuẩn bị trở về doanh đi ngủ, lại thiếu chút nữa cùng một người khác.
- Ai?
Thiếu chút nữa chạm vào nhau, hai người gần như đồng thời thối lui nửa bước, một tay rút ra hoành đao. Cảm giác nghiêm nghị khi lâm chiến cuốn đi hết thảy tạp niệm. Nương theo ánh sáng mũi đao phản xạ, bọn họ thấy rõ gương mặt nhau:
- Vũ Văn tướng quân?
- Trình Tướng quân?
- Ngươi như thế nào ở chỗ này?
- Ngươi cũng đi dạo một chút?
Câu hỏi liên tiếp không được đối phương đáp lại, hai người lúng túng thu hồi đao, cùng lắc đầu cười khổ. Cười xong, một cỗ cảm giác đồng bệnh tương liên lại tràn tới trong lòng lẫn nhau.
- Trời quá nóng rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập nhún nhún vai, tự tìm cho mình lối thoát:
- Ta đi dạo một chút, không nghĩ tới đèn tối, mới cản đường của ngươi!
- Đúng vậy, trời quá nóng rồi. Nóng đến mức người chóng mặt!
Trình Danh Chấn cười đáp lại, ánh sao chiếu vào răng hắn trắng như tuyết:
- Không ngờ ta không nghe thấy tiếng bước chân của ngươi, nếu không, không đến mức đầu đụng vào nhau!
- Không ngại, không ngại. Thân thể của ta gầy yếu, khẳng định không đụng lại ngươi.
Vũ Văn Sĩ Cập cười tự đánh trống lảng:
- Đụng ngã ngươi lại kéo ta lại, vẫn tốt hơn là rút đao chém lẫn nhau!
- Ta nào dám giơ tay cùng Vũ Văn tướng quân. Ngày đó ở bờ sông Tị Thủy, anh hùng ngươi đã dẫn dắt ba trăm người cưỡi vỡ đại trận của Đậu Gia Quân!
Trình Danh Chấn không nghĩ tới Vũ Văn Sĩ Cập vẫn không thích nói chuyện lại nói hài hước như thế, cười cười, thấp giọng khen tặng.
- Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt thôi. Lúc ấy chỉ bằng thù hận! Không phải bản lãnh thật sự gì cả!
Vũ Văn Sĩ Cập cười cười, thản nhiên đáp lại.
- Ồ!
Trình Danh Chấn cười gật đầu. Không biết kế tiếp nên nói cái gì. Thù hận giữa Vũ Văn Sĩ Cập và Đậu Kiến Đức hắn từng nghe nói qua. Ngay tại khoảng một năm rưỡi trước, ca ca, đệ đệ, cháu họ, đứa con của Vũ Văn Sĩ Cập, tính cả số khác nữa là hơn mười nhân khẩu họ Vũ Văn, bị Đậu Kiến Đức bắt được, xử trảm ở bờ sông Minh Thủy. Chỉ có thê tử Vũ Văn Sĩ Cập bởi vì là Nam Dương Công chúa của Đại Tùy, cho nên mới may mắn còn sống. Lúc ấy Vũ Văn Sĩ Cập lãnh binh ở bên ngoài, không kịp về viện, nghe được tin tức, ôm nỗi hận nương tựa vào Đại Đường. Sau đó quyết chí thề báo thù, nằm gai nếm mật.
Nhưng khi Vũ Văn gia cướp ngôi vị Hoàng đế, làm sao từng thương hại Dương Quảng cùng con cháu của gã đâu này? Nam Dương Công chúa còn không phải là bởi vì gả cho Vũ Văn Sĩ Cập, mới có thể may mắn thoát khỏi sao? Lại xa hơn nữa, khi Dương Quảng giết huynh trục đệ, chẳng cũng máu chảy thành sông? Trong ván cờ tranh giành ngôi báu, người nào dám xưng vô tội?
Chỉ có người dân bình thường bị bắt cuốn vào, phần thưởng thì người thắng không chia xẻ đến, lại phải trả giá hết thảy. Bọn họ vĩnh viễn là kẻ bại, mặc kệ ai thua ai thắng, giang sơn họ Lý hay là họ Dương!
- Có phải ngươi cảm thấy ta nói như vậy rất nhàm chán hay không?
Thấy ánh mắt Trình Danh Chấn lóe lên không chừng, Vũ Văn Sĩ Cập cười cười, u buồn hỏi.
- Không dám!
Trình Danh Chấn cảnh giác thu hồi tươi cười, lui về phía sau chắp tay:
- Tân Thành Công nói quá lời. Báo thù cho người nhà, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Không ai có thể tìm ra thị phi gì trong đó?
- Có phải ta đây nên gọi ngươi là Đông Bình công hay không!
Vũ Văn Sĩ Cập nhếch miệng cười khổ, nói:
- Nếu không có Đông Bình công hiến kế cho Tần vương điện hạ đoạt Hổ Lao quan, Đậu Kiến Đức sao có thể bị giết nhanh như vậy được?