Trình Danh Chấn bị đánh trở tay không kịp, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét:
- Lời này của Tân Thành Công có ý tứ gì? Hay là cảm thấy Trình mỗ là người dễ bị bắt nạt?
- Không có ý gì, ta độc miệng từ nhỏ! Ngươi chớ để ý!
Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên lại hối hận, cười cười, chắp tay nhận:
- Ngươi đừng gọi ta Tân Thành Công, ta cũng không gọi ngươi là Đông Bình Công. Hai người chúng ta nếu cùng không thích náo nhiệt, cũng coi như hữu duyên. Nếu không vội trở về, theo cùng ta chốc lát. Một mình ta cảm thấy hơi buồn!
Nửa câu sau nói, rõ ràng đã mang hương vị khẩn cầu. Trình Danh Chấn hơi dở khóc dở cười, nhún vai, thấp giọng đáp lại:
- Tùy ngươi! Dù sao tối nay Trình mỗ cũng không trực ban.
Dứt lời, hắn chậm rãi bước đi, dọc theo bên sông lắng nghe sóng lớn sinh sóng lớn diệt. Vũ Văn Sĩ Cập chậm rãi đuổi theo vài bước, cùng Trình Danh Chấn sánh vai mà đi, nhưng giữ vững khoảng cách thích hợp:
- Lòng ta không thoải mái. Cho nên mới đi ra dạo một chút. Trước khi chưa báo thù, mỗi ngày ta muốn nhìn thấy Đậu Kiến Đức thân bại danh liệt như thế nào. Hiện giờ gã thật sự thân bại danh liệt rồi, ta lại lại cảm thấy không có ý nghĩa!
Trình Danh Chấn nghiêng đầu nhìn nhìn, không quá hiểu được vì sao Vũ Văn Sĩ Cập nói với mình này đó. Hai người từ trước tới giờ chưa từng lui tới lần nào, nói vậy sau này cũng sẽ không có giao tình gì quá sâu. Dù sao ở trong Thiên Sách phủ mới xây dựng, Vũ Văn Sĩ Cập đã là một nhân vật mấu chốt trong đó. Mà chính Trình Danh Chấn, trước sau lại không thể cùng Tần vương đi lại thân cận quá.
- Từ nhỏ ta liền vì gia tộc mà sinh. Gia tộc bảo ta làm gì ta liền làm cái đó. Tập văn, luyện võ, tham tường thao lược, nói chuyện, đi đường, kết giao với người...
Vũ Văn Sĩ Cập thở dài, lắc đầu cười khổ:
- Gia tộc bảo ta hại ai ta liền hại người đó, gia tộc để cho ta kết giao bằng hữu với ai ta kết giao bằng hữu với người đó. Thậm chí ngay cả cưới vợ, cũng là gia tộc an bài đấy. Ta không thể tự mình lựa chọn, bao gồm cả nạp thiếp!
- Nhà của ta nghèo, không nạp nổi thiếp!
Trình Danh Chấn cười cười, tức giận đáp lại.
Vũ Văn Sĩ Cập nhẹ nhàng thở dài:
- Đã từng có một thời gian ngắn, ta hy vọng mình không thuộc về gia tộc Vũ Văn, nói vậy, ít nhất có thể thành thực kết giao với vài bằng hữu. Nhưng ta không thoát khỏi được. Hết thảy đều đã định trước đấy. Gia tộc địa vị cao, ta hưởng thụ vinh hoa phú quý theo. Gia tộc ngã, tổ chim bị phá trứng chưa thành. Gia tộc làm việc thiện, ta nhận ca tụng theo. Chỉ là Vũ Văn gia chúng ta, từ bên ngoài nhìn vào thì cũng chưa từng làm cái việc thiện gì!
- Vũ Văn tướng quân uống rượu say!
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng an ủi:
- Người khác cách quá xa, không nhìn thấy. Trong lòng ngươi tự mình hiểu được là tốt rồi!
- Đúng vậy, người khác cách qua xa, không nhìn thấy. Ta trong lòng tự mình hiểu được. Rất rõ ràng! Dương Huyền Cảm phản loạn, ta cùng Lý Trọng Kiên một đạo chỉ huy bình định, gã năm lần bảy lượt đã cứu mệnh ta. Về sau, ta nhìn tận mắt a gia ta dụng kế chiếm quân quyền và công lao của gã như thế nào. Người Đột Quyết vây khốn Nhạn Môn, bọn lính mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm. Ta nhìn tận mắt ca ca ta lén đem quân lương bán cho người Đột Quyết. Ta phát hiện, lại không thể lên tiếng, bởi vì gã là ca ca ta, gã xui xẻo ta cũng xui xẻo theo. Ca ca ta chuẩn bị bức cung soán vị, ta cũng không thể lên tiếng, bởi vì một khi sự tình bại lộ, xét nhà diệt tộc, ta cũng không chạy được!
- Ngươi thật xui xẻo!
Trình Danh Chấn thả chậm bước chân, rất đồng tình nói. Vũ Văn Sĩ Cập người này khẳng định uống rượu say, nếu không không đến mức cái gì cũng đều nói ra. Chỉ có điều những lời này Trình Danh Chấn không thích nghe, nghe xong cũng không có bất luận công dụng gì. Triều Đại Tùy đã trở thành quá khứ, tương lai là Đại Đường, khẳng định là thuộc về Lý Kiến Thành, hoặc là thuộc về Lý Thế Dân, bất kể ai thay ngôi vị Hoàng đế, bởi vì Trình Danh Chấn hắn hôm nay lựa chọn, đến lúc đó cũng chỉ là một võ tướng đứng ở bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không tham dự vào trong.
- Đúng vậy, cực kỳ xui xẻo!
Vũ Văn Sĩ Cập cúi người, muốn ói, lại ói không ra, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài. Trình Danh Chấn tiến lên vỗ cho y vài cái, thấp giọng khuyên nhủ:
- Thôi đi, đừng nghĩ những thứ này, đều trôi qua rồi, không phải sao?
- Sự tình trôi qua rồi! Cảm giác lúc đó lại lưu ở tại trong lòng!
Dùng ống tay áo cống lụa xoa xoa lung tung, Vũ Văn Sĩ Cập ngồi thẳng lên, tiếp tục lải nhải:
- Cho nên ta hận nhất gia tộc này. Hận giá như nó không tồn tại. Nhưng khi nó thật sự bị người tiêu diệt, ta lại đau đến chết đi sống lại! Ta phải tìm cái núi lớn để dựa, nếu không căn bản không có cách nào khác báo thù cho người nhà. Cho nên ta lập tức đầu phục Đại Đường. Hiện giờ thù báo xong rồi, người nhà bị giết có thể nhắm mắt. Nhưng ta căn bản không biết mình kế tiếp nên làm cái gì!
- Không riêng gì ngươi, ta cũng không biết!
Câu nói sau cùng, rốt cục đưa tới một chút cộng hưởng ở trong lòng Trình Danh Chấn. Thở dài, hắn thấp giọng phụ họa.
- Ngươi cũng không biết?
Vũ Văn Sĩ Cập ngây ra một lúc, trợn tròn mắt hỏi lại:
- Ngươi có thể đi tới hôm nay, là bằng toàn bộ bản lãnh thật sự của chính mình. Không giống ta, thành cũng vì gia tộc, bại cũng vì gia tộc!
- Ôi...
Trình Danh Chấn thấp giọng thở dài. Giao tình quá nhỏ bé, hắn không muốn nói nhiều như vậy. Có mấy lời, mặc dù là đối với Vương Nhị Mao, cũng không thể nói rõ, huống chi là Vũ Văn Sĩ Cập, xuất thân khác mình như trời với đất? Nghĩ đến quá nhiều võ tướng bình thường kết cục cũng không quá tốt đẹp, ví dụ của Vương Phục Bảo bày tại kia, hắn không cần phải giẫm lên vết xe đổ.
- Ta thực không nhìn ra, hai ta còn đồng bệnh tương liên!
Vũ Văn Sĩ Cập đợi một lúc lâu không thấy Trình Danh Chấn nói tiếp, cười lắc lắc đầu:
- Cũng phải, ngươi thật đúng là có chút không giống với người khác. Nhắc tới thăng quan tiến tước, ngay cả người như Tần Thúc Bảo đều tỏa sáng hai mắt, nhưng ngươi thật giống như không ham thích mấy!
- Công danh lấy từ trên lưng ngựa! Trong lòng Thúc Bảo huynh có sở cầu, làm được cũng quang minh lỗi lạc!
Trình Danh Chấn không muốn hạ thấp người khác, khẩn trương bồi thêm một câu. Giữa chư vị tướng lĩnh Thiên Sách phủ, Tần Thúc Bảo với hắn có giao tình tốt hơn một chút. Người này tuổi lớn, lịch duyệt sâu, đối nhân xử thế cũng vô cùng đúng mực. Cũng không khiến người khác khó chịu, có khi tình nguyện chính mình ăn chút thiệt thòi nhỏ, cũng sẽ thành toàn công lao cho người khác.
- Đúng vậy, trượng phu sinh ra đã tung hoành! Vài tên chết ở dưới kiếm, chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo! Ai bảo số phận bọn họ kém, bản lĩnh cũng kém, xứng đáng trở thành đá kê chân cho ta và ngươi!
Vũ Văn Sĩ Cập cười cười, ê ẩm nói.
Lời này không cẩn thận lại đâm chọc chỗ đau của Trình Danh Chấn, làm hắn khẽ cau mày:
- Vũ Văn tướng quân uống quá nhiều. Trình mỗ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ giẫm lên thi thể người khác mà đi!
- Xem miệng ta này!
Vũ Văn Sĩ Cập nhẹ nhàng tát chính mình một cái:
- Ta xác thực uống nhiều quá, ngươi đừng chấp nhặt với ta. Nói chuyện cùng con ma men, ai coi là thật sự, người đó thật ngốc!
Trình Danh Chấn xoay đầu dời đi chỗ khác, lười cùng người này so đo. So với một số tên âm hiểm, Vũ Văn Sĩ Cập không tính là làm cho người rất chán ghét, cũng không cần phải đắc tội.
- Này, ngươi mất hứng!
Thấy Trình Danh Chấn không thèm nói với mình, Vũ Văn Sĩ Cập thật cẩn thận hỏi.
- Không có! Vừa rồi ta cũng uống nhiều quá! Hơi không thoải mái!
- Hai con ma men, một lời say! Sau khi tỉnh rượu, cái gì cũng đều quên!
Vũ Văn Sĩ Cập chỉ chỉ cái mũi Trình Danh Chấn, lại cười hì hì chỉ chỉ chính mình:
- Không việc gì, trí nhớ ta không tốt. Ngươi nói cái gì, không nói gì, sáng mai khẳng định quên mất sạch sẽ.
- Ta cũng giống nhau!
Trình Danh Chấn tâm đầu ý hợp, cười đáp lại.
- Ngươi từng đi thăm Ân Thu bọn họ, thậm chí muốn khuyên bọn họ đầu hàng?
Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm chỉnh hỏi.
- Từng đi. Tần vương điện hạ chấp thuận đấy. Đại Đường ta đang là lúc cần người. Chiêu hàng bọn họ, đối với việc sớm bình định Hà Bắc không phải không có ích lợi!
Trình Danh Chấn gật gật đầu, không chút do dự thừa nhận. Trước khi đi gặp Ân Thu, hắn đã trải tốt mọi đường, tuyệt sẽ không để cho người khác bắt lấy nửa điểm bại lộ.
- Ngươi là một hán tử có tình có nghĩa, điểm ấy, mạnh hơn so với rất nhiều người!
Vũ Văn Sĩ Cập vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ bả vai Trình Danh Chấn. Động tác này quá thân mật khiến lưng Trình Danh Chấn lại là căng thẳng, bản năng trốn xa nửa bước, cách ra đối phương một khoảng.
- Ừ!
Vũ Văn Sĩ Cập lúng túng nhìn nhìn bàn tay của mình:
- Uống rượu say. Uống rượu say. Có thể có bằng hữu như ngươi, là vận may của bọn họ. Ta cũng từng có vài bằng hữu như vậy, đáng tiếc, về sau trời đưa đất đẩy làm sao, đều có tương lai riêng rồi.
Nhớ tới chuyện cũ khi thiếu niên, trên mặt y lại tuôn ra một tầng đau thương. Đó là lần đầu tiên y không dùng tư cách một thành viên của Vũ Văn gia, mà lấy một cái tên độc lập của mình để tồn tại. Thời gian tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy tháng, tư vị trong đó, lại đáng giá cả đời nhớ lại. Lý Trọng Kiên, Mộ Dung La, Lý An Viễn, còn có Ứng Quốc Công Võ Sĩ Hoạch hôm nay, lúc ấy, mọi người đều là tuổi thanh niên như vậy, thuần túy như vậy, ngoại trừ chính y.
Y không có tư cách thuần túy. Không phải là không muốn, mà thì không cách nào lựa chọn. Rất nhanh, ưu thương trên mặt Vũ Văn Sĩ Cập đã bị nụ cười say rượu che dấu:
- Trình Tướng quân, ngươi đã cứu mệnh Tần vương điện hạ, cho nên lần này gã cần trả lại ngươi một phần ân tình. Tuy rằng phần nhân tình này cuối cùng không đưa ra ngoài! Chính là, nói thật, đó là lần đầu tiên ta nhìn đến Tần vương điện hạ đồng ý thi ân đối với địch thủ! Dĩ vãng, ngay cả đầu hàng hơi chậm một chút, gã đều không nói hai lời chém luôn. Lúc này có người không đầu hàng, gã lại cho cơ hội vài lần. Nói thật, ở trước mặt Tần vương, ngươi là độc nhất. Liền ngay cả Lý Thế Tích, cũng chưa có mặt mũi lớn như ngươi vậy!
- Ta biết. Cho nên rất cảm tạ Tần vương điện hạ!
Trình Danh Chấn hiểu Vũ Văn Sĩ Cập nói đúng về sự kiện đó, gật gật đầu, thấp giọng đáp lại. Đơn Hùng Tín muốn sống, nhưng Tần vương Lý Thế Dân lại bởi vì Bảo Thủ Tín chết thảm ngày đó, không chịu đáp ứng cầu tình của Lý Thế Tích, thả cho người này một con đường sống. Trước mặt đám người Ân Thu rõ ràng có một con đường sống, bọn họ lại khẳng khái mặc kệ.
Sự tình trên thế gian liền phức tạp như vậy, tràn đầy khúc chiết và bất đắc dĩ.
- Ngươi đã tận lực rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập nhìn hắn một cái, lấy sự nghiêm túc ít có mà bình phẩm.
- Nhưng bọn họ vẫn chết!
Trình Danh Chấn sâu kín thở dài:
- Ta không khuyên được bọn họ. Cũng cầu không được càng nhiều tình nữa!
- Nhưng ngươi làm việc đã hết khả năng rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập dừng bước, nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Một người bạn của ta từng nói rằng, hết sức sẽ không hối hận. Chúng ta cũng không phải thần tiên, không cải biến được quá nhiều chuyện. Nhưng đối với bằng hữu cũng tốt, đối với cái khác cũng thế, tận lực, cũng là đủ rồi.
- Tận lực!
Một trận cảm giác say dâng lên trong lòng Trình Danh Chấn, bước chân lập tức trở nên có chút tập tễnh.
- Tận lực. Uống nhiều quá, miệng đầy lời vô nghĩa!
Vũ Văn Sĩ Cập tiến lên nâng hắn, cùng hắn nghiêng ngả lảo đảo một đường trở về:
- Tận lực, tận lực!
Hai con ma men vỗ vai lẫn nhau, để lại ở bên cạnh đê một chuỗi dấu chân cong vẹo.
- Ầm...
Sóng lớn vọt tới, bọt nước bắn ra, nhanh chóng san bằng dấu chân, không để lại chút dấu vết nào.