Đội ngũ đi đi dừng dừng, đi đường mất gần nửa tháng. Rốt cục khi tới vùng ngoại ô Trường An, đã là đầu tháng bảy. Lý Thế Dân đưa binh tướng mã tới đại doanh ở vùng ngoại ô, sau đó chọn một ngày tốt, người mặc kim giáp, suất lĩnh Tần Thúc Bảo, Uất Trì Kính Đức, Trình Tri Tiết, Trưởng Tôn Vô Kỵ và văn võ Thiên Sách phủ dẫn đầu mà đi, đi theo phía sau là Lý Nguyên Cát, Lý Thế Tích, Trình Danh Chấn, Vương Tường và hơn hai mươi viên mãnh tướng, cùng với mười nghìn thất thiết kỵ, ba mươi nghìn giáp sĩ, lộng lẫy vào thành.
Để nghi thức vào thành được long trọng, Lý Uyên đặc biệt cho văn võ bá quan nghỉ một ngày, lệnh cho bọn họ cùng mình ra nghênh đón ở ngoài cửa cung. Dân chúng trong thành, bất kể nam nữ lão ấu, đều muốn cảm thụ quân uy của người Đại Đường, vì vậy đều đổ ra xem. Nhất thời, hai bên phố dài mười dặm, trăm họ tụ tập vây quanh, tranh nhau nhìn Tần vương điện hạ tôn vinh. Còn có vô số nữ tử đến tuổi bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến lưu lại, sớm đến chiếm chỗ cửa sổ lầu hai và đỉnh nóc nhà gần đường phố, cầm tú cầu, túi thơm, giống như không cần tiền ném về hướng đội ngũ phía sau Tần vương. Làm hại hơn bốn mươi nghìn bách chiến tinh nhuệ ở trước mặt đao kiếm của địch nhân cũng chưa từng nháy mắt, mỗi người đều mặt đỏ tai hồng, hai chân như nhũn ra. Trong lòng lại đối với Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên càng cảm kích sát đất, vì vậy mà có chết thêm mười lần, cũng thấy đáng giá.
Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung bị bắt làm tù binh cùng với di vật lục soát được ở Đông đô Lạc Dương của triều đình Đại Tùy, đều được dâng cho thái miếu Đại Đường. Nghi thức hiến tù binh chấm dứt, Lý Uyên tự mình nâng cốc, mời rượu Tần vương cùng với tướng sĩ có công. Lý Thế Dân đại diện đoàn người nâng chén rượu quá đỉnh đầu, trước kính các vị huynh đệ bỏ mình, lại kính thiên địa quỷ thần, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Uống xong, tam quân ngân ngấn nước mắt, tiếng hoan hô như sấm động. Lý Uyên nhân cơ hội lại tuyên bố đại xá thiên hạ, phàm là dư bộ của Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, bất kể lúc này thân ở chỗ nào, đều miễn tội. Các quận huyện phụ cận Kinh kỳ Đại Đường, miễn thuế một năm. Thái Nguyên, U Châu và chín kinh gặp chiến loạn, miễn thuế hai năm. Sau đó, truyền lệnh quan lại, trưng tuyển quan viên dưới trướng Đậu Kiến Đức, xét trao tặng chức quan.
Sau đó mấy ngày, Lý Uyên ở trong cung mấy lần bày yến hội, tạ ơn văn võ có công. Trình Danh Chấn lúc này không dám mượn cớ từ chối, mỗi lần đều mặc chỉnh tề mà đi, sau đó bị đám người Uất Trì Kính Đức rót say mèm, giống như chó chết kéo về dịch trạm. Trong lúc này, trước sau đều có vài vị thân bằng cố hữu của phụ thân dẫn theo lễ vật tới cửa thăm hỏi, hy vọng Trình Danh Chấn có thể tiến cử mình dốc sức vì Đại Đường. Đều bởi vì Trình Danh Chấn say đến bất tỉnh nhân sự, không thể mở mắt nhận biết các vị thúc thúc bá bá, bất đắc dĩ đành lưu lại lễ vật của mình, thở dài rồi đi.
Lại qua vài ngày nữa, Trung quan tiến đến tuyên chỉ. Truy tặng phụ thân của Trình Danh Chấn tước Sơn công, ban thưởng cho bản thân Trình Danh Chấn mười thất gấm vóc, ba dật vàng, cũng mệnh lệnh sau khi tiếp chỉ buổi chiều ngày hôm sau vào cung kiến giá.
Vẻ mặt đồng liêu liên can nhà không ở Trường An đầy hâm mộ, đều tỏ vẻ chúc mừng Trình Danh Chấn. Nhưng mà, bản thân Trình Danh Chấn có chút được sủng mà sợ, thật sự không rõ mình có tài đức gì, lại khiến Hoàng Đế Bệ Hạ coi trọng như thế.
- Mặc kệ đi, ban thưởng cho ngươi ngươi liền tiếp chứ sao. Dù sao tiền nhiều cũng không cháy tay!
Mới thăng thêm một bậc, Vương Nhị Mao đã trở thành Huyện công nhìn vui nhất, khi chỉ còn lại có hai người, câu nói đầu tiên giải quyết xong tất cả nghi hoặc:
- Dù sao đại cục thiên hạ đã định, chúng ta cũng không còn cách nghĩ nào khác. Cầm tiền, dốc sức vì người ta là được!
- Từ trong miệng ngươi, liền không nhả ra được ngà voi đấy!
Trình Danh Chấn không có biện pháp với Vương Nhị Mao, cười quở trách một câu:
- Đã là Huyện công rồi, có thể đứng đắn một chút hay không!
- Ta là khối bùn lầy, không trát nổi tường, cũng không ai nhìn trong mắt!
Vương Nhị Mao cười cười, tự chế giễu mình. Ngưng cười rồi, lại giảm thấp thanh âm, thì thầm nói với Trình Danh Chấn:
- Hoàng thượng muốn gặp ngươi, là chuyện tốt mà. Nếu như có thể sớm về Thượng Đảng, liền sớm một chút trở về đi. Nơi đó tuy rằng không phồn hoa bằng Trường An, cũng sẽ không nhiều chuyện như Trường An. Mấy ngày này ngày ngày thưởng yến, trên bàn rượu uống thì cao hứng, nhưng dưới đáy bàn, giữa huynh đệ phụ tử, ha hả...
- Bớt lo chuyện người!
Trình Danh Chấn trừng mắt nhìn Vương Nhị Mao, thấp giọng chỉ bảo:
- Bệ hạ làm như vậy, chung quy tốt hơn so với trực tiếp chiếm binh quyền của Tần vương. Dù sao thiên hạ vừa mới có dấu hiệu yên ổn…
- Ha hả, ha hả...
Vương Nhị Mao nhếch miệng cười, vẻ mặt muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu. Bây giờ y là cháu rể của Ứng Quốc Công Võ Sĩ Hoạch, xem như nhập vào hàng ngũ dòng chính của Lý Uyên. Chức quan thăng nhanh như bay, mỗi ngày nhìn thấy trong thành Trường An, nghe được nhiều thứ, nhiều hơn so với Trình Danh Chấn rất nhiều. Chỉ có điều này bản thân từ nhỏ một bộ thằng nhà quê gặp qua quen mặt, dân hai lúa chính gốc, ngôn ngữ bừa bãi, cho nên không quá được bất kỳ phương nào trong kinh thành coi trọng, mỗi ngày nhàn nhã, tự tại, mừng rỡ thanh nhàn.
- Đừng chỉ lo cười ngây ngô, ta sẽ xin chỉ bệ hạ đi địa phương nhậm chức. Còn ngươi, có theo ta trở về hay không!
Trình Danh Chấn vỗ Vương Nhị Mao một cái, cười trưng cầu ý kiến của đối phương.
- Ta không thể trở về!
Vương Nhị Mao dùng sự đứng đắn ít có nói:
- Hai người chúng ta, khẳng định phải ở lại Trường An một người. Nếu không, mặc dù bệ hạ yên tâm, những người khác cũng sẽ mỗi ngày nhìn chằm chằm. Còn không bằng lưu lại một người, giảm bớt nhiều phiền toái.
Nghe vậy, Trình Danh Chấn chỉ có thở dài phần. Tuy rằng Lý Uyên là vị vua rất có khí độ có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng điều này không có nghĩa Đại Đường đối với tất cả quan tướng đầu hàng không đề phòng chút nào. Đặc biệt nhằm vào bọn họ những tổng quản địa phương trong tay nắm giữ binh quyền, các loại thủ đoạn sáng tối như bổ nhiệm, thâm nhập, giám thị, lôi kéo, sẽ không ngừng lại. Nhưng mà điều này cũng không thể trách Lý Uyên, thay đổi là bất kỳ một triều đình nào, chỉ sợ những chuyện tương tự đều sẽ phát sinh, chẳng qua làm rõ ràng hay không, thủ đoạn cao thấp bất đồng mà thôi.
Có kinh nghiệm ở dưới trướng hai người Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn đối với điều này coi như nhìn rõ. Duy nhất cảm thấy không hài lòng chính là, rốt cục đánh xong chiến trận, nhưng bạn tốt đều chia tay với mình. Từ nay về sau trời nam đất bắc, khó mà tụ họp lại với nhau, nghe Vương Nhị Mao nói cười không thấy giới hạn.
Trong lòng Vương Nhị Mao đối với việc này sớm đã có chuẩn bị, cười cười, thấp giọng nói:
- Trên đời này nào có việc gì thập toàn thập mỹ. Ta và ngươi có thể sống sót trong loạn thế, cũng có vợ con, vậy đã đủ may mắn rồi. Khi ở đầm Cự Lộc, ta thật không nghĩ đến sẽ có hôm nay. Thấy đủ rồi, người thấy đủ thường vui vẻ đấy!
- Cút!
Trình Danh Chấn cười đập Vương Nhị Mao một quyền:
- Vợ con cơ đấy, con ngươi con ta ở đâu? Dư độc trong cơ thể Quyên Tử chưa tan hết, vợ nhà ngươi thì sao rồi, sao cũng không thấy sinh sôi nảy nở gì hết vậy?