- Ta lập tức sẽ viết thư, để người đưa gia quyến đến Trường An. Chỗ ở cũng tương đối rồi, ngay tại trên đường Thánh Hiền trước miếu Phu Tử, tên phố giống tại Quán Đào ngày trước. Nguyên chủ nhân là một hàng quan của Đại Tùy, không nhận sự chào đón của triều đình, bây giờ đi rồi. Đợi thu dọn xong, ta cũng không cần cùng các ngươi ở cái dịch quán nát này.
Vương Nhị Mao cười hì hì né tránh, sau đó cười hì hì khoe ra.
- Ngươi đã chuẩn bị chu đáo rồi!
Trình Danh Chấn cười quở trách:
- Một chút phong thanh cũng không lộ ra bên ngoài. Tiền đủ không, không đủ ta giúp ngươi một chút!
- Đủ. Mấy năm qua, ta cũng tích góp không ít của cải. Không nhọc phiền ngươi rồi!
Vương Nhị Mao cười gật đầu đầu:
- Nhà ngươi vốn là ở nơi đó, muốn đi tìm hay không, mua lại từ trong tay chủ nhà. Ta quen biết mấy quan viên địa phương, có thể giúp đỡ được!
- Thôi đi. Ta sớm đã quên!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc dù mình biết mình cẩn thận, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào, coi như hắn là nhà giàu vừa mới quật khởi. Kết quả là, mấy ngày gần đây, bạn cũ phụ thân đều nhộn nhịp tới cửa kết thân, khiến cho trong lòng của hắn rất không thoải mái. Giả sử năm đó khi Trình gia gặp phải tai họa bất ngờ, thân bằng cố hữu này đó có thể xuất ra một nửa nhiệt tình hôm nay, phụ thân cũng không trở thành chết già nơi biên tái, thi cốt đến hiện tại cũng không tìm thấy. Tổ trạch Trình gia, mất thì mất rồi. Gốc rễ đã bị chặt đứt, một thế hệ mới có thể bắt đầu từ chính hắn.
- Thường tình của con người, ngươi cũng đừng nghiêm túc quá!
Thấy đau đớn trong mắt bạn tốt, Vương Nhị Mao cười khuyên:
- Từ xưa vẫn là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, người dệt hoa trên gấm thì nhiều. Nếu ngươi không muốn để ý tới bọn họ, chỉ cần bảo tiểu quan lại trong dịch quán từ chối khéo là được. Tội gì làm cho mình khó chịu?
- Ta vẫn là càng sớm tránh về Thượng Đảng càng tốt!
Trình Danh Chấn đắng mà không nói ra được, cười khổ nói:
- Miễn cho ở kinh sư ngây ngốc lâu, bị người nói là lục thân không nhận.
- Bọn họ dám. Ta phái người đánh gãy chân bọn họ!
Vương Nhị Mao bày ra bộ dáng nhà giàu mới nổi, hung tợn nói:
- Tuy nhiên nhắc tới bà con đến, ta nhớ tới một người. Nam nhân của Tiểu Hạnh Hoa gã rốt cục hết khổ rồi, ngày trước được tới làm huyện lệnh Bình Ân, đã khởi hành đi nhậm chức!
- Thì sao?
Lông mày Trình Danh Chấn lập tức mặt nhăn lại một chỗ, kinh ngạc truy vấn:
- Nhị thiếu gia của Chu gia, gã được thả lại Hà Bắc rồi! Chuyện tình khi nào, như thế nào ta một chút phong thanh đều không nghe thấy!
- Khi chúng ta còn ở Lạc Dương, gã đã khởi hành rồi, đương nhiên ngươi sẽ không nghe được phong thanh gì.
Vương Nhị Mao cười cười, thấp giọng giải thích chân tướng sự tình:
- Lúc ấy Bùi Củ mang theo lão bà con trai của Đậu Kiến Đức tuyên bố ở đầu thành, trên dưới triều đình căn bản không có bất luận chuẩn bị gì. Dưới tình thế cấp bách, Lại bộ đành phải cầm cải củ làm đồ ăn. Hễ là quan viên chỉ để làm cảnh ở kinh sư, cùng Hà Bắc có thể kết nối nửa điểm quan hệ, đều kéo ra ngoài. Hai năm qua họ Chu ở trong kinh sư mang theo cái đuôi làm người, không chủ động trêu chọc bất cứ phiền phức gì. Lão thượng ti Vương Bạc gã vừa rồi không có dấu hiệu tạo phản lần nữa, cho nên, triều đình nhấc tay, thả gã về nhà cũ ngươi làm Huyện lệnh rồi! Dù sao hồi trước họ Chu cũng là quan văn, không nhấc lên nổi bất luận sóng gió gì. Và đối với dân tình địa phương lại rất quen thuộc, dễ dàng xuất lực thay triều đình!
- Xuyyyyyy!
Trình Danh Chấn thở dài một tiếng. Đứng ở góc độ triều đình, an bài như vậy xác thực không có gì đáng trách. Chỉ có điều khiến trong lòng của hắn cảm thấy rất không thoải mái, tựa như ăn mấy chục cân đậu đến phát sợ vậy.
- Ta cũng vừa mới nghe nói. Nếu ngươi thấy gã không vừa mắt, ta có thể nghĩ biện pháp đá gã đi. Dù sao Lại bộ sẽ không vì một cái Huyện lệnh nho nhỏ, mà khiến trong lòng hai người chúng ta không thoải mái!
Vương Nhị Mao liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn một cái, thấp giọng đề nghị.
- Thôi đi!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng xua tay. Sự tình đi qua đã nhiều năm, hắn không muốn để người ngoài lưu lại ấn tượng rằng mình không rộng rãi. Hơn nữa năm đó Chu Văn từng xuống tay hãm hại hắn, về sau phá Quán Đào thành, Trương Kim Xưng cũng gần như giết hết cả nhà Chu gia. Mà khi vợ chồng Chu Văn cùng đường, chỉ dám đem hậu đại duy nhất phó thác cho người, cố tình cũng chỉ là hắn. Ân oán năm xưa, phỏng chừng tính như thế nào cũng coi như không rõ ràng lắm. Không bằng để ở một bên, mặc kệ phiêu tán theo gió thì tốt hơn.
- Thôi coi như xong. Lấy thân phận và địa vị hiện tại của gã, cũng đích xác không có cách nào lại xúc phạm tới chúng ta!
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một chút, cũng không muốn tiếp tục giằng co mãi cùng Chu Văn. Thực lực song phương hiện giờ kém rất xa, tiếp tục giằng co ân oán ngày xưa liền biến thành ỷ thế hiếp người, không thắng bằng võ.
- Ừ!
Trình Danh Chấn im lặng đồng ý.
Thấy hắn vẫn không dậy nổi tinh thần, Vương Nhị Mao cười đem đề tài rẽ sang hướng khác:
- Ta phỏng chừng Hoàng thượng triệu kiến ngươi, cũng là vì hỏi sự tình Hà Bắc. Dù sao ổ của Đậu Kiến Đức, ngay tại địa bàn cũ của ngươi. Không ai quen thuộc nơi đó hơn so với ngươi.
- Quen thuộc thì thế nào, không quen thuộc thì thế nào? Đậu Gia Quân đã không tồn tại. Ai còn tới gây bất bình phiền toái?
Trình Danh Chấn miễn cưỡng cười cười, thấp giọng đáp lại.
- Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi!
Vương Nhị Mao đụng đụng về phía trước, thấp giọng nhắc nhở:
- Nhưng ngươi phải cẩn thận chuẩn bị một chút, vị trong hoàng cung kia, cũng không hồ đồ giống như truyền thuyết đâu. Ta nghe người ta nói, lúc trước khi chọn quan lại phái đi kinh lược Hà Bắc, cũng mất một phen trắc trở. Có người đề cử Tần vương, có người đề cử Thái Tử, thẳng đến Bùi Củ đột nhiên tuyên bố đầu hàng, cuối cùng mới cân nhắc một chút, giao nhiệm vụ cho Hoài An Vương. Nhưng bộ khung làm việc, vẫn là dòng chính của Tần vương điện hạ như cũ!
- Bệ hạ đang nghĩ biện pháp trả công diệt quốc cho Tần vương!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng bình luận.
- Khó trách không có phần giúp Thái Tử phòng bị Tần vương!
Vương Nhị Mao nhìn nhìn mọi nơi, một câu nói toạc ra huyền cơ:
- Mấy người đều là cánh tay của Tần vương, phái đi càng xa, đối với Thái Tử mà nói, ưu việt càng lớn. Mà Tần vương đối với việc này cũng không nói được gì, dù sao cũng thỏa mãn ý của gã, khiến người của Thiên Sách phủ được ưu đãi!
Trình Danh Chấn cười cười, không bình luận thêm. Cuộc sống giữa huynh đệ phụ tử, đối với việc mất đi phụ thân từ thuở nhỏ, khát vọng gia đình ấm áp với hắn mà nói, thật sự có chút khó có thể lý giải.
- Nhưng bệ hạ đối với điều này cũng có chút lo lắng. Bùi Tịch đại nhân giống như cũng không hài lòng với mấy vị dưới trướng Tần vương, nói những người kia quá mức thích vận dụng quyền mưu, thay người bày mưu nghĩ kế thì có thể, một mình đảm đương một phía, thì khuyết thiếu thêm vài phần khí lượng. Cho nên nói lý ra, bệ hạ vẫn phải chuẩn bị ở mặt khác, để ngừa những sự tình phát sinh không thể đoán trước!
Nghe xong Vương Nhị Mao phân tích, Trình Danh Chấn cau mày oán giận:
- Nếu không nắm chắc, sao không chọn phái đi vài người có nắm chắc?
Lấy thân phận hiện tại của Vương Nhị Mao, tin tức y dò thăm được, bảy tám phần mười đã gần tới chân tướng rồi. Vì cái gọi là "Cân bằng" liền cam nguyện mạo hiểm dân biến, quân thần Đại Đường này, xử sự cũng làm trò chút đấy?
- Đế vương thuật đấy!
Vương Nhị Mao cười lắc đầu:
- Ta và ngươi đều không phải đế vương, xem cũng không hiểu. Tóm lại ngươi cẩn thận ứng đối là được, miễn cho khi bị hỏi trở tay không kịp, lại nói ra điều gì không thích hợp.
- Được rồi!
Trình Danh Chấn bất đắc dĩ chậc lưỡi. Lý Uyên sẽ hỏi những gì đâu này? Phong thổ nhân tình, hay là sự phân bố thế lực khắp nơi ở Hà Bắc năm xưa? Nếu ông hỏi đánh giá đối với Đậu Kiến Đức, mình nên nói như thế nào với ông? Trong lúc nhất thời, không ngờ hắn nghĩ ngợi đến xuất thần, ngay cả trời bên ngoài tối khi nào, cũng không để ý.
“Đùng đoàng” một tiếng sấm sét trên trời nổ vang. Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, đánh sa ầm ầm rung động. Mưa to tới, trong viện, vô số người ôm đầu chạy như bay.