Xưa nay nghe thấy người ta nói Lý Uyên đối đãi với thần tử rất độ lượng, Trình Danh Chấn lại không rõ ràng lắm độ lượng đến mức nào. Hiện giờ nhìn biểu hiện của Võ Sĩ Hoạch, trong lòng rốt cục có một ấn tượng trực quan. Dựa vào nhãn lực nhiều năm qua lăn lộn trên giang hồ luyện ra được, hắn tin tưởng Võ Sĩ Hoạch vừa rồi tùy ý không phải giả vờ. Mà là một thói quen tạo thành do cuộc sống đã thoải mái trong thời gian dài, loại thói quen này, ngoại trừ giữa quân thần tín nhiệm lẫn nhau làm cơ sở, không có khả năng bắt nguồn từ cách khác.
Điều này so ra còn thong dong hơn khi Trình Danh Chấn mình ở dưới trướng Đậu Kiến Đức. Nhớ tới chuyện mình năm đó ở chỗ Đậu Kiến Đức cẩn thận, lại cuối cùng với đối phương trở mặt thành thù, hắn liền không nhịn được lắc đầu cười khổ. Lúc ấy, nhiều lần hắn gặp đánh lén, sớm không biết cái gì gọi là tín nhiệm. Mà Đậu Kiến Đức đồng dạng ngày ngày lăn lộn ở trong âm mưu, chỉ sợ cũng sớm quên thẳng thắn thành khẩn là cái tư vị gì. Bọn họ tựa như hai con nhím cảnh giác, cười ha hả tới gần lẫn nhau, tận lực đều làm bộ như vô cùng hiền lành, nhưng cuối cùng, mũi nhọn vô hình kia vẫn đâm vào thân thể của đối phương, máu tươi đầm đìa.
Đây chính là lục lâm.
Có thể nói, ở quá trình lật đổ chính sách tàn bạo của Đại Tùy, chúng hào kiệt lục lâm Nam Bắc có công lao to lớn. Nhưng đám giang hồ hào kiệt lục lâm Nam Bắc, lại bất kể như thế nào xây dựng lên trật tự cũng không giống như Lý Đường. Lý Mật không thể, Đậu Kiến Đức cũng không thể. Trên người bọn họ, cũng không thiếu dũng khí và lực lượng đập nát chính sách tàn bạo. Nhưng trật tự mới rốt cuộc nên là cái dạng gì, ai trong bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên, Ân Thu bọn họ nhất định tuyệt vọng. Mà đám Trình Danh Chấn mắt thấy toàn bộ quá trình phá hư và bị giết, nhất định trong một đoạn thời gian rất dài, hai mắt mê man, trong lòng tràn đầy hổ thẹn và bứt rứt.
Nhớ tới câu hỏi của Ân Thu ngày đó, Trình Danh Chấn lại khe khẽ thở dài. Khác nhau giữa Lý Đường và Dương Tùy vẫn phải có, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn không rõ ràng như vậy. Ít nhất, thông qua hiểu biết hôm nay, hắn tinh tường cảm thấy sự mộc mạc và sức sống của Đại Đường. Năm đó hắn vừa mới làm Binh Tào huyện Quán Đào, đã có người đưa hàng xâu hàng xâu tiền tới nhà hắn. Mà hắn tuy rằng căm hận tham quan ô lại, lại dương dương tự đắc thu hết. Hiện giờ, thái giám đầu mục thân tín bên người Lý Uyên, lại có thể biết đem thoi vàng nhét trong tay áo trả lại, và nói rõ ràng cho hắn biết, quy củ của triều đình nghiêm, không dám đi đầu xúc phạm.
Đây là khác biệt, một quốc gia tham nhũng hoành hành, bất luận chính lệnh gì khi hạ đạt tới trên đầu dân chúng, đều có thể bởi vì bọn quan viên giở trò mà thay đổi chút ý vị. Kết quả là, dân oán càng để lâu càng sâu, dân chúng đối với triều đình hoàn toàn mất đi tín nhiệm. Muốn xoay chuyển, khó hơn lên trời. Mà một quốc gia tương đối liêm khiết khỏe mạnh, chẳng sợ tạm thời gặp phải chút khó khăn, đám dân chúng nhìn thấy quan phụ mẫu cũng cùng mình đồng cam cộng khổ, tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực. Chỉ cần cao thấp đồng lòng, bất luận nguy cơ gì cũng sẽ không quá khó khăn vượt qua.
Suy nghĩ lung tung lộn xộn, vô tình, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Thái giám họ Trịnh mang bữa tối đi ngự thư phòng, sắp xếp thiện cho Lý Uyên quân thần. Một lát sau, lại phụng mệnh bưng tới một phần cho Trình Danh Chấn bên này, sai người bày ở trên bàn, cười nói:
- Bệ hạ cho ngươi ăn trước một ít. Ta phỏng chừng sau khi cơm chiều, là lập tức có thể triệu kiến ngươi rồi.
- Đa tạ bệ hạ. Xin hỏi Trịnh công công, có phải sự tình phương Bắc rất phiền toái không?
Thông qua quan sát từ trưa đến giờ, trong lòng Trình Danh Chấn cũng không yên giống lúc trước, hướng ngự thư phòng phía xa xa thi cái lễ, sau đó cười hỏi.
- Theo lý, chúng ta không nên lắm miệng!
Thái giám họ Trịnh nhìn nhìn ra phía ngoài, sau đó giảm thấp thanh âm nói:
- Kỳ thật ngươi nếu đã biết ở phương Bắc, tất nhiên là nhà A Sử Na khốn khiếp này lại bắt đầu gây sự rồi. Ta phải đi vào hầu hạ bệ hạ, Đông Bình công chậm dùng!
- Ồ!
Trình Danh Chấn nhíu mày, đứng dậy tiễn thái giám họ Trịnh tốt bụng rời khỏi. Đối phương không chịu nói nhiều lắm, nhưng liền nói mấy câu trước mắt, đã khiến hắn đoán được một phần. A Sử Na là dòng dõi vương tộc Đột Quyết, năm đó từng bị Đại Tùy đánh bại, phân liệt thành hai bộ Đông TTây. Tây Đột Quyết ngoại lùi về đại mạc Sơ Lặc, Đông Đột Quyết thỉnh cầu làm nước phụ thuộc, trở thành phiên thuộc của Đại Tùy. Nhưng theo Đại Tùy sụp đổ, Đông, Tây Đột Quyết lại lần nữa thấy được cơ hội, liên tiếp ý đồ rình rập Trung Nguyên.
Ở mấy năm trước lúc Thái Nguyên khởi binh, Lý Uyên vì củng cố đường lui, không thể không xưng thần với gia tộc Đông Đột Quyết A Sử Na. Nhưng mà một bên tình nguyện yếu thế cái dạng này cũng không phát nổi hiệu quả gì. Lý Uyên vừa mới đánh hạ Trường An, gia tộc A Sử Na liền tập kết các bộ phận thảo nguyên gần bốn mươi vạn binh mã giết đến dưới chân Trường Thành. Lúc ấy toàn bộ phương bắc chấn động, may mà Đại tướng quân Lý Trọng Kiên quyết định thật nhanh, buông tha cho thù hận, cùng với La Nghệ, Lý Uyên ba người liên kết chống địch, cũng truyền hịch tới tất cả thế lực rời rạc, kêu gọi mọi người tạm thời ngừng công giết lẫn nhau, cộng đồng chống cự ngoại nhục, để tránh tái diễn thảm kịch Ngũ Hồ loạn Hoa.
Sau khi nhận được hịch văn, các lộ hào kiệt vì chiếm cứ danh phận đại nghĩa cũng vậy, vì để tránh cho bị người Đột Quyết làm "Hai chân dê" cũng thế, đều ào ào viện thủ. Ở một tuyến Trường Thành, tạo thành liên quân, khiến gia tộc A Sử Na thương nặng. Làm cho tái ngoại chư hồ thối lui ra khỏi Trường Thành.
Sau khi rời khỏi Trường Thành, Đông Đột Quyết rút ra kinh nghiệm xương máu. Không ngờ lại học người Trung Nguyên, buông tha cho thành kiến lúc trước, một lần nữa cùng Tây Đột Quyết thông đồng nổi dậy. Dù sao đầu lĩnh song phương đều họ A Sử Na, đều thèm chảy nước miếng đối với Trung Nguyên. Rất nhanh, Tây Đột Quyết mà bắt đầu đông tiến, và toàn lực cung cấp ủng hộ cho Đông Đột Quyết.
Mà vài thế lực địa phương Trung Nguyên, để đối kháng Đại Đường đế quốc càng ngày càng lớn mạnh, cũng đều hướng người Đột Quyết thể hiện thiện ý, ý đồ dẫn làm ngoại viện. Song phương trong ngoài cấu kết, khiến quân thần Lý Uyên không đối phó kịp. Năm trước Lưu Vũ Chu, sau khi binh bại bỏ chạy tới dưới cờ A Sử Na, chuẩn bị ngóc đầu trở lại bất cứ lúc nào. Năm nay tinh lực Đại Đường chủ yếu đặt ở chiến trường Lạc Dương, phương bắc trống rỗng, phỏng chừng đám Khả Hãn Đông Tây Đột Quyết lại không ngồi yên, chuẩn bị nhân cơ hội độc cắn Đại Đường một ngụm.
Năm đó Vương Phục Bảo từ Trường Thành trở về, liền mất đi hứng thú đối với việc chư hầu chiến đấu tranh bá. Y nói với Trình Danh Chấn, đó mới là nơi nam nhi nên đi, ở Trung Nguyên, giết tới giết lui đều là người giống mình, không có ý nghĩa gì. Trình Danh Chấn lúc ấy cái hiểu cái không, nhưng bây giờ nhiều ít cũng hiểu một chút. Thạch Toản chết thảm, Ân Thu bị giết, vì thế trong lòng hắn tràn đầy áy náy. Đối với chiến tranh cũng cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng nếu như chủ động xin đi giết giặc, đi giết người Đột Quyết đang ý đồ rình Trung Nguyên, chắc là một cảm giác khác.
Một cảm giác thật nóng từ cõi lòng đang chết lặng của hắn dâng lên, khiến máu hắn chậm rãi sôi trào. Hắn hy vọng đêm nay có cơ hội sẽ đem ý nghĩ của chính mình nói một câu với Lý Uyên, cho dù là giúp đại quân vận chuyển lương thảo cũng thế, vẫn tốt hơn là giống mình ngày xưa vung đao với đồng bạn. Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa lại truyền tới thanh âm độc đáo của Trịnh công công:
- Đông Bình công đã dùng xong bữa tối rồi. Bệ hạ đang ở thư phòng chờ ngươi!
- Dùng xong rồi, dùng xong rồi, mời công công đi trước dẫn đường!
Trình Danh Chấn khẩn trương lau sạch miệng, cười ha hả đi ra. Thái giám họ Trịnh cầm theo cái đèn lồng, đi theo phía sau là bốn gã tiểu thái giám, chậm rãi dẫn hắn đi theo hướng thư phòng. Vừa đi, vừa cười nói:
- Đông Bình công cẩn thận dưới chân, đoạn đường này là rải đá đấy, có chút lâu năm, nhiều chỗ rất trơn!
- Đa tạ công công nhắc nhở. Không ngại gì, ta đi theo bước chân ngài!
Trình Danh Chấn biết đối phương khách khí với mình, cười ha hả nói lời cảm ơn.
Tính tình hắn hiền hoà, nói chuyện lại vô cùng lễ phép. Thái giám họ Trịnh cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, lại chủ động nói cho hắn một ít chuyện kiêng kị khi nói với Hoàng đế. Trình Danh Chấn nói cám ơn, nhất nhất đều ghi tạc trong lòng. Song phương trò chuyện một chút, đã đến cửa ngự thư phòng. Thái giám họ Trịnh đi vào trước hồi báo với Lý Uyên, sau đó đứng ở cửa, xé cổ họng hô:
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Đông Bình công Trình Danh Chấn yết kiến!
- Thần Trình Danh Chấn tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ thánh thể an khang.
Trình Danh Chấn lớn tiếng đáp, bước nhanh đi vào thư phòng, quỳ gối dập đầu trước Lý Uyên.
- Đứng lên đi, nơi này không phải đại điện, không cần phải chính thức như vậy!
Lý Uyên cười cười, nhẹ nhàng làm cái thủ thế bình thân:
- Người tới, đem chỗ ngồi cho tiểu Trình Tướng quân, để hắn ngồi nói chuyện!