- Đạo lý chó má!
Lý Uyên không vì Trình Danh Chấn thẳng thắn thành khẩn mà tức giận, lại cảm thấy đám người Ân Thu thật sự ngu xuẩn đến đáng thương:
- Trẫm xuất thân cao quý, chẳng lẽ có sai sao? Hay là giết sạch thiên hạ nhà quyền quý, thời gian liền thái bình?
- Trương Kim Xưng đích xác từng ý đồ làm như vậy. Nhưng hoàn toàn ngược lại!
Trình Danh Chấn lắc lắc đầu, thản nhiên thừa nhận. Đó là một con đường căn bản không thể đi thông. Buông lực ảnh hưởng khổng lồ của nhà quyền quý sĩ tộc không nói, đơn là ở thống trị địa phương của bọn họ vốn có trí tuệ và kinh nghiệm, cũng không phải là đám người Trương Kim Xưng có thể dễ dàng nắm giữ đấy. Cho nên, Trương Kim Xưng chỉ có thể tan tác, bất kể từng huy hoàng cỡ nào, cũng là chuyện trong khoảnh khắc.
- Còn ngươi, ngươi cho là như thế nào?
Lý Uyên đột nhiên muốn hiểu rõ suy nghĩ của Trình Danh Chấn, nhìn nhìn hắn, cười hỏi.
- Thần?
Trình Danh Chấn hơi chút do dự, nhưng rất nhanh can đảm nổi lên. Đời này có thể có cơ hội làm cho Lý Uyên lắng nghe ý nghĩ của mình không nhiều lắm, bất kể vì người bị chết, hay là người còn sống, hắn đều phải nắm chặt:
- Thần cảm thấy, giết sạch nhà quyền quý không phải biện pháp. Nhưng một mặt dung túng nhà quyền quý cũng không phải biện pháp. Đám dân chúng tuy rằng yếu đuối vô lực, nhưng một khi bọn họ nổi loạn lên, cũng rất dễ dàng ngọc nát đá tan!
- Sự thật xác thực như như lời ngươi nói. Đại Tùy chính là như vậy mới vong đấy!
Đối với giải thích của Trình Danh Chấn, Lý Uyên cũng có đồng cảm:
- Nhưng như vậy làm sao cân bằng giữa hai người, ngươi có biện pháp nào không?
- Thần nghĩ tới, đến nay không có đáp án. Mặc dù là con cháu nhà nghèo, trở thành quan, sau ba đời, chỉ sợ cũng liền quên mất!
- Ừ!
Lý Uyên thấp giọng trầm ngâm, rất hài lòng Trình Danh Chấn có thể đối với chính mình thẳng thắn thành khẩn như thế. Giáo huấn của nước Tùy mất nước đang ở trước mắt, y không thể không đề phòng nhiều hơn:
- Vậy khi ngươi làm dân chúng, muốn nhất là cái gì?
- Thần?
Trình Danh Chấn nhếch miệng cười khổ, hắn đột nhiên phát hiện, cách ăn mặc của Lý Uyên đêm nay, cùng giấc mộng Hoàng Hà lão Long của mình vô cùng tương tự:
- Bây giờ nhìn lại suy nghĩ của thần rất buồn cười. Kiếm tiền, chữa bệnh cho lão nương, tích lũy tiền, cưới vợ, mua đất, sinh em bé!
- Đơn giản như vậy!
Không nghĩ tới thiếu niên tài năng, tuấn kiệt dưới trướng mình ánh mắt thiển cận quá như thế, Lý Uyên kinh ngạc hỏi:
- Vậy sau đó ngươi vì sao lại làm thổ phỉ? Nghe nói, ngươi không phải đã từng làm một Binh Tào sao? Chẳng lẽ là có người cắt xén lương bổng của ngươi!
- Quan bức dân phản, dân không thể không phản!
Trình Danh Chấn thở thật dài, lớn tiếng đáp lại. Như là đã nói nhiều như vậy, hắn liền không cần quan tâm nói nhiều vài lời;
- Thần năm đó cũng từng nghĩ làm người trung nghĩa, vì nước vì dân...
Nhắc tới những gì đã gặp phải tại Quán Đào huyện, giọng nói hắn bất giác từ từ cao lên. Thái giám họ Trịnh cả kinh không ngừng nháy mắt với hắn, nhưng hắn đều hoàn toàn không nhìn thấy. Dùng ngôn ngữ tương đối giản lược, hắn đem những chuyện mình cùng Vương Nhị Mao hai người lúc trước liều mình đi sứ đại doanh Trương Kim Xưng như thế nào, vì cái chức vị Binh Tào lâm thời mà cự tuyệt lôi kéo của Trương Kim Xưng như thế nào. Cùng với việc sau khi trở lại Quán Đào, Huyện lệnh lấy oán trả ơn như thế nào, Chu gia ý đồ giết người bịt miệng trong tù như thế nào. Cùng với sau khi Trương Kim Xưng công phá Quán Đào… tất cả đều trần thuật một lần, không tăng thêm bất luận chút hư cấu gì, từng chữ từng chữ đều bao hàm phẫn nộ.
Lý Uyên từ khi mười một tuổi đã kế thừa tước vị quốc công, là nhà chính tông cuộc sống xa hoa, chưa từng nghe nói qua chuyện xưa khúc chiết như thế, vài lần vỗ án, mắng to Huyện lệnh vong ân phụ nghĩa. Đợi Trình Danh Chấn đem chuyện cũ cuối cùng thuật xong, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn:
- Sâu mọt của đất nước, thật là sâu mọt của đất nước. Đại Tùy liền bị hủy ở trong tay bọn sâu mọt này. Đại Đường của trẫm, quyết sẽ không giẫm lên vết xe đổ! Tên họ Chu chính là Chu Văn đi? Trẫm không ngờ bị gã bịt mắt, cắt cử gã đi thống trị địa phương. Người tới, nhanh chóng nghĩ chỉ cho trẫm, bắt gã trở lại cho trẫm!
- Bệ hạ tạm thời bớt giận!
Là đương sự, Trình Danh Chấn ngược lại có vẻ còn bình tĩnh hơn so với Lý Uyên. Thấy đối phương chuẩn bị giúp mình lôi chuyện cũ ra, khẩn trương đứng dậy khuyên can:
- Thần hiện tại, đã không hận Chu Huyện lệnh rồi. Lúc ấy, phỏng chừng thay đổi bất cứ kẻ nào đứng ở vị trí của hắn, cũng sẽ đối đãi với thần giống như vậy!
- Cái gì?
Lý Uyên mày nhất thời mặt nhăn thành một chữ xuyên (川). Y thưởng thức người có khí độ như thế này, nhưng thù lớn như thế lại không định trả thù, cũng không phải là có khí độ, mà là uất ức.
- Bệ hạ lại nghe thần một lời!
Trình Danh Chấn chắp tay xuống, xem nhẹ thái độ của Lý Uyên, tự nói ra lý do của mình:
- Về sau thần cẩn thận cân nhắc, cũng hiểu rõ suy nghĩ của Chu gia, là vọng tộc của một phương, tính mạng của thần, trong mắt bọn chúng, tựa như một con kiến bình thường, căn bản địa vị không thể cùng cấp với nhà gã. Cho nên, vì tự bảo vệ mình, nên khi bọn chúng hãm hại thần, liền quyết không nương tay, qua đi cũng sẽ không áy náy. Không chỉ có gã như thế, Lâm Huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ, còn có hai Bộ đầu kia, chỉ sợ đều mang đồng dạng ý tưởng. Mặc dù sau đó bại lộ, phỏng chừng cũng không có ai sẽ thật sự truy cứu!
- Ừ ——!
Lý Uyên thở phào một cái, lần nữa ngồi xuống, cau mày cân nhắc. Nếu đổi lại là chính y ở góc độ gia chủ Chu gia, chỉ sợ cũng lựa chọn giống như vậy đi, có khi lại làm càng rõ ràng, càng lưu loát, khiến Trình Danh Chấn bị chết càng không minh bạch.
Lời nói của người thanh niên có chút thẳng thắn, cũng ở trước mắt y, mở ra một nơi cho tới bây giờ đã bị y bỏ qua. Không là cố ý bỏ qua, mà cả triều đều không có cùng loại bối cảnh xuất thân, cho tới bây giờ chưa từng đứng trên góc độ kia thôi.
- Cho nên, thần hiện tại, đã không hận Chu gia. Nhà gã vì thế mà trả giá cao, cũng không ít hơn so với thần!
Trong lòng lặng yên nhớ tới gương mặt đám người Thạch Toản, Ân Thu, Vương Phục Bảo, Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn suy nghĩ rõ ràng, chậm rãi điểm ra chính đề mà bản thân muốn nói:;
- Trông cậy vào nhà quyền quý, nhà giàu suy nghĩ thay dân chúng bình thường, chỉ sợ vô cùng khó khăn. Trông cậy vào dân chúng bình thường không no bụng, còn đuổi theo thay gia đình giàu có làm trâu làm ngựa, chỉ sợ cũng là một bên tình nguyện. Giáo hóa thứ này, nói ra thì dễ nghe, từ xưa đến nay, chưa từng thực hiện qua. Những tên trong miệng nói vì dân mà thỉnh lệnh, lại ngầm bóc lột thậm tệ, chỗ nào cũng có. Nhưng mà thảo dân lại không phải cỏ dại, bị áp bức quá độc ác rồi, tất nhiên sẽ khởi nghĩa vũ trang. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ là kết quả ngọc nát đá tan. Nhà quyền quý cũng thế, dân chúng cũng thế, trong loạn thế, kết cục của ai cũng rất khó đoán trước!
- Ừ!
Lý Uyên không nghĩ tới Trình Danh Chấn sẽ nói ra một phen quan điểm mới mẻ độc đáo đến như thế. Tuy rằng nghe hơi chói tai, lại khiến người tỉnh ngộ. Sau một lúc lâu, y thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Ngươi nói đích xác rất có đạo lý, nhưng trẫm hiện tại cần chính là biện pháp giải quyết. Trẫm cũng là từ trong loạn thế đi tới, biết gian nan trong đó. Nói thật, lúc ấy mặc dù là trẫm, cũng thật không ngờ lại có ngày hôm nay.
- Không có biện pháp giải quyết, nhưng thần có một lời, xin bệ hạ định đoạt!
Trình Danh Chấn đứng lên, khom người thi lễ với Lý Uyên.
- Nói đi!
Lý Uyên cũng đứng lên, trịnh trọng mệnh lệnh. Đây không phải hỏi đáp chính thức trên triều đình, nhưng hôm nay theo như lời nói của người thanh niên, tuyệt đối là điều y có thể truyền lại như một bảo tàng cho con cháu.
- Nếu có khả năng. Thần khẩn cầu bệ hạ, ở trên triều đình, để hàn môn và sĩ tộc, phú quý và nghèo hèn, mỗi một loại người, đều có cơ hội nói ra nguyện vọng của chính mình vào một ngày, khiến mỗi một loại người, đều có cơ hội phát ra thanh âm của mình. Sau đó, là do bệ hạ định đoạt!
Trình Danh Chấn lên giọng, trịnh trọng thỉnh cầu.
Có thể làm việc này chính là hơi nhiều rồi. Hắn không thể quyết định những lời này có thể tạo được hiệu quả gì. Làm một người tư chất bình thường, hắn không thể thay đổi toàn bộ thế giới. Chỉ có thể ở thời điểm đủ khả năng, tận một phần lực, tận một phần lực, làm cho mình, làm cho người chung quanh mình, khiến người đồng dạng với chính mình, sống được tốt một chút, thuận lợi hơn chút. Không cho những tai họa từng phát sinh trên người mình, lại tái diễn trên người những người khác.
Hắn cho rằng mình không phải người nhu nhược, không phải.