Đêm nay chủ đề khá mới mẻ, vô tình, thời gian đã trôi qua rồi. Trịnh công công rón ra rón rén tiến vào thay đổi hai lần mật sáp, trong lúc không ngừng nháy mắt với người thanh niên coi như thông minh kia. Ai ngờ kia người thanh niên hôm nay phát bị kinh phong, nên nói, không nên nói, hết thảy từ miệng tràn hết ra bên ngoài. Trịnh công công lúc trước còn vì người này mà chịu trách nhiệm, sợ hắn chọc thiên uy, làm hại mình gặp vạ lây. Về sau lại thấy Hoàng Đế Bệ Hạ càng nghe càng có tinh thần, biết người thanh niên rất may mắn, quân thần giữa lúc này tính hợp ý rồi. Bất đắc dĩ, đành phải buông tha cho tâm tư thúc giục Lý Uyên sớm đi nghỉ ngơi, đi ra cửa điều khiển phòng bếp truyền ăn khuya.
- Họ Trình này lá gan ghê gớm thật!
Vài cái tiểu thái giám đi theo Trịnh công công đều là đệ tử của y, bị Trình Danh Chấn liên lụy không có cách nào đi ngủ, trong lòng rất là bất mãn, rời khỏi ngự thư phòng vừa mới vài chục bước, lập tức bắt đầu thấp giọng nghị luận.
- Đúng đấy, Bùi lão đại nhân cùng Tiêu lão đại nhân cũng không dám nói những lời đó, không ngờ hắn vừa nói chính là một đống lớn! Cũng không nhìn một chút thân phận của mình, chỉ là một hàng tướng mà thôi! Cấp chút màu liền định mở phường nhuộm rồi!
Một tên tiểu thái giám đen suy nghĩ vòng mắng.
- Câm miệng!
Trịnh công công trừng mắt liếc nhìn mọi người một cái, thấp giọng giận dữ mắng mỏ:
- Lời này là các ngươi nên nói sao? Tối nay trở về, mỗi người quỳ nửa canh giờ lư hương. Suy nghĩ thật kỹ cái gì mới là bổn phận của mình.
Giáo huấn xong rồi, Trịnh thái giám không kìm nổi lại quay đầu hướng ngự thư phòng nhìn một cái. Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn còn tiếp tục hỏi về vấn đề dân chúng sống được, sống không nổi. Không biết trời cao đất rộng tiểu Trình Tướng quân còn tại khoa tay múa chân. Có mấy lời, cho dù là từ miệng quan nói ra, cũng rất quá mức. Nhưng, Trịnh công công rất vui vẻ an ủi Hoàng đế không có sai người đem tiểu Trình Tướng quân đánh ra ngoài. Năm đó y cũng là người cơ khổ, nếu không phải bị dồn vào đường cụt, a gia cũng sẽ không đem bán cho bọn buôn người. Mà tới trong tay bọn buôn người, y liền biến thành một kiện hàng hóa, cái gì tính mạng, tôn nghiêm đều không phải là của mình rồi. Còn tuổi nhỏ đã bị cắt rớt làm bằng chứng nam nhân, buôn vào trong thâm cung không có thiên lý. Duy nhất may mắn chính là, sau đó mình được ban cho cho Đường công Lý gia. Mà cái đám kia thiếu niên đồng thời tiến cung, hoặc là bị mệt chết, hoặc là bị nhóm lão thái giám ức hiếp đến chết, hoặc là phạm sai lầm bị xử tử, gần như không một ai may mắn thoát khỏi.
Nếu tiền triều có mấy đại thần dám nói thật giống tiểu Trình Tướng quân như vậy, có lẽ nhà dân chúng tầm thường hàng ngày sẽ không bị như vậy. Như vậy, vận mệnh nhà mình, cũng sẽ không nhấp nhô giống năm đó. Khe khẽ thở dài, Trịnh công công đem tâm sự thu hồi lại, giấu kỹ. Thân là trung quan, y có thể có cơ hội xen vào ở trên triều chính là rất ít. Nhưng ở sâu trong nội tâm, lại hy vọng các thần tử chính trực giống Trình Danh Chấn vậy nhiều một ít, lại nhiều một ít, càng nhiều càng tốt.
Giây lát đồ ăn khuya được bưng tới, Trịnh công công tự tay múc đầy cho Lý Uyên, đặt tới bên cạnh ngự án:
- Cấp Trình Tướng quân cũng thêm một phần!
Tuy rằng đã theo thường lệ chuẩn bị một phần cho Trình Danh Chấn, quá trình tất yếu là phải đi lấy. Nghe được Lý Uyên chỉ bảo, Trịnh công công khom người lĩnh mệnh, tự tay nâng một phần khác, đưa đến trước mặt Trình Danh Chấn.
- Tạ ơn bệ hạ!
Trình Danh Chấn lại đứng lên, hai tay tiếp nhận đồ ăn khuya.
- Ăn đi, ăn xong đồ ăn khuya chúng ta nói tiếp sự tình Hà Bắc!
Thấy Trình Danh Chấn có chút được sủng mà lo, Lý Uyên cười cười, cực kỳ hòa khí chỉ bảo.
- Bệ hạ, ngày mai phải lên triều sớm!
Trịnh công công thấy Lý Uyên còn chuẩn bị tiếp tục thức đêm, khẩn trương cong người nhắc nhở một câu.
- Ồ!
Lý Uyên nhíu mày:
- Giờ gì, đã nửa đêm sao?
Hỏi xong, xem đồ ăn khuya trước mắt, y không kìm nổi cười:
- Còn không phải sao? Đều đến thời gian ăn khuya, đương nhiên là nửa đêm. Được rồi, trẫm phải nắm chặt một ít. Trình Tướng quân, chúng ta vừa ăn vừa nói!
- Thần tuân mệnh!
Trình Danh Chấn đáp ứng một tiếng, hai miếng ba miếng, ăn sạch sẽ đồ ăn khuya trước mặt.
Lý Uyên là một lập tức Hoàng đế, cho nên cũng sẽ không cười động tác thô bỉ của Trình Danh Chấn. Rất nhanh hướng miệng thêm mấy ngụm, phất tay ra hiệu Trịnh công công đem đồ ăn khuya lui xuống. Sau đó uống ngụm trà, cười nói:
- Lời ngươi mới vừa nói, trẫm đều nhớ kỹ. Trẫm sẽ cùng vài vị phó xạ thương lượng một chút, chậm rãi đưa ra cái chương trình thích hợp. Tóm lại, ở Đại Đường của trẫm, không cho phép lại xuất hiện những việc xấu xa của tiền triều!
- Tạ ơn hồng ân của bệ hạ!
Trình Danh Chấn lập tức đứng lên, chân tâm thật ý làm cái lạy dài về phía Lý Uyên.
Lý Uyên ngây ra một lúc, ngồi thẳng người, thản nhiên tiếp nhận cảm tạ của Trình Danh Chấn. Sau đó cười cười, hạ giọng nói:
- Ngươi đã là Khai quốc huyện công rồi, còn có thể không quên bản chất, thực tại khó được. Trẫm tính toán phái ngươi đi Minh Châu, trấn an dân chúng lúc trước ở dưới sự cai trị của Đậu Kiến Đức. Ngươi nguyện ý đi thay trẫm một lần không?
- Vì bệ hạ phân ưu, chính là thuộc bổn phận của thần!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng:
- Nhưng bệ hạ đã phái Hoài An Vương, Tiết quốc công và Vân quốc công tiến đến trấn an, thần lại đi vào trong đó...
- Lúc trước an bài có chút quá mức gấp gáp!
Lý Uyên khoát tay, cười trả lời:
- Hiện tại nhớ tới, có lẽ không quá thích hợp. Hoài An Vương là võ tướng, đối với dân chính cũng không tinh thục. Tiết quốc công từng đi theo trẫm nhiều năm, nhiều lần xây dựng kỳ công. Nhưng gã xuất thân cao quý, chỉ sợ giống như lời ngươi nói, sẽ không quá hiểu được suy nghĩ của tiểu dân. Về phần Vân quốc công, tinh thông quyền mưu lại ít được thực làm, trẫm bây giờ mới suy nghĩ một chút, gã đi chỉ sợ hoàn toàn ngược lại! Ngươi đi, chính là phải đem Trương Lượng thay trở về, đồng thời nhắc nhở nhiều cho Hoài An Vương và Tiết quốc công, bảo bọn họ làm việc cẩn thận, buông người xuống, cẩn thận nghe một chút suy nghĩ của dân gian!
- Thần nguyện ý phân ưu thay bệ hạ!
Trình Danh Chấn chắp tay, vui vẻ lĩnh mệnh.
- Như thế, chức tổng quản Minh Châu của ngươi cũng coi như danh xứng với thực rồi. Đi xuống đi, thánh chỉ và ấn tín tương quan ngày mai sau buổi đại triều, trẫm sẽ phái người đưa đến dịch quán cho ngươi. Mặt khác còn cần gì, vật tư giáp trượng linh tinh, ngươi cứ việc nói với Ứng Quốc Công Võ Sĩ Hoạch. Làm đủ chuẩn bị, càng sớm càng tốt xuất phát!
Gật gật đầu, Lý Uyên cười chỉ bảo. Sau đó cầm lên một phần tấu chương, ở dưới đèn lật nhìn.
Đây là ám chỉ hội kiến chấm dứt. Trình Danh Chấn đứng dậy cáo từ, được tiểu thái giám đưa đi ra ngoài. Đợi tiếng bước chân của hắn thanh đi xa, Lý Uyên lại ngẩng đầu đang nhìn tấu chương lên, nhìn nhìn Trịnh công công ở một bên đang gắng gượng tinh thần hầu hạ mình, cười hỏi:
- Thập Nhất ngươi thấy này người thanh niên này thế nào?
Thập Nhất là tên chữ Lý Uyên cho Trịnh công công, rất nhiều năm trước đã bị y gọi như vậy. Tuy rằng rất được tin tưởng, y vẫn cung kính khom người, rất cẩn thận nhắc nhở:
- Nô tì là trung quan! Bệ hạ!
- Trẫm cũng không phải người bảo thủ. Cho ngươi nói cứ nói là được. Nói đúng và sai, trẫm tự nhiên sẽ biết phân biệt!
Lý Uyên cười khoát tay áo, có chút không kiên nhẫn thúc giục.
- Không bằng cái vị đại Trình Tướng quân ngày trước vào cung yết kiến!
Nghiền ngẫm ý tứ của Lý Uyên, Trịnh công công cố ý muốn nhớ về ngày xưa:
- Khuyết thiếu trên người đại Trình Tướng quân là cái loại khẳng khái dũng cảm anh hùng khí khái này, nhìn vấn đề vận mệnh cũng nhỏ một chút. Chỗ tốt duy nhất là gan lớn, có gan ăn ngay nói thật!
- Ngươi không thể so sánh hắn cùng Trình Tri Tiết tướng quân!
Có chút phân tâm, Lý Uyên liền không phân biệt ra được một chút thủ đoạn Trịnh công công, khoát tay áo, chủ động phân biện thay Trình Danh Chấn:
- Trình Tri Tiết xuất thân là nam triều vọng tộc, từ nhỏ học chính là thuật tướng tướng! Mà tiểu Trình Tướng quân, thân thế đích xác nhấp nhô chút. Nhưng hắn trà trộn lục lâm nhiều năm, lại không bị rơi mất tấm lòng son, cũng là thực tại khó được!
- Bệ hạ mắt sáng như đuốc!
Trịnh công công cười gật đầu:
- Hai vị Trình Tướng quân không ngờ đều là xuất thân lục lâm, nhắc tới cũng thật buồn cười!
- Loạn thế sao? Còn không bằng này!
Lý Uyên cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu không phải hàn môn nhà nghèo khởi nghĩa vũ trang, chính là nhà quyền quý thế gia vọng tộc, không tạo phản chỉ sợ cũng không sống được. Loạn thế sao?
Vừa nói, ông lại khe khẽ thở dài, đưa ánh mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt. Cái loại trí nhớ này trong loạn thế thật sự rất khắc sâu, làm hại y đến hiện tại mỗi khi đêm khuya tỉnh mộng, còn thường xuyên mồ hôi ướt trán. Cũng may Lý gia quyết đoán khởi binh tạo phản, và đã lấy được thành công. Nếu tiếp tục nhẫn nại, chỉ sợ kết quả là, khó thoát khỏi họa diệt tộc.
Nhưng Trình Danh Chấn hôm nay nói, nếu muốn thực hiện lại thì không dễ dàng. Đầu tiên, h trong triều đình của mình tất cả đều là hậu duệ quý tộc, bọn họ tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ích lợi của các gia tộc bị hạn chế. Mà từ địa phương lên, quan hệ trong đám thân sĩ, vọng tộc và quan viên, quan lại nhỏ đó lại rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng.
Đang buồn bực mà nghĩ, phương hướng cửa cung đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Rất nhanh, tiếng vó ngựa liền biến thành tiếng bước chân vang hỗn độn, từ xa đến gần, thẳng đến ngự thư phòng.
- Ra xem, xảy ra chuyện gì rồi!
Theo bản năng, Lý Uyên cảm giác được có đại sự phát sinh, cầm lên áo choàng phủ ở bả vai, đi nhanh ra ngoài.
- Báo!
Vừa mới đẩy ra cửa thư phòng, một thị vệ đang trực đã vừa lăn vừa bò quỳ gối trước mặt:
- Bẩm báo bệ hạ, quân tình khẩn cấp. Ngày mười chín tháng này, Lưu Hắc Thát Hà Bắc tạo phản, dư bộ của Đậu Kiến Đức cùng tương ứng. Hoài An Vương chiến bại, lui hướng Cấp quận!