Từng kiện từng kiện quân báo khẩn cấp theo các phương hướng sao đưa qua, kích thích hình tiêu mảnh dẻ của Trình Danh Chấn. Ở giữa loạn thế, hắn cũng chưa tiễn bước quá nhiều hảo huynh đệ như vậy. Hiện giờ loạn thế rốt cục lộ ra dấu hiệu chấm dứt, đám người Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải lại đi rồi, đi gấp gáp như thế. Ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không lưu lại.
Nhìn đến Trình Danh Chấn đã sắp duy trì không nổi. Vương Nhị Mao chủ động tiếp quản quân vụ hằng ngày, đốc thúc Minh Châu Doanh xông mưa xuất phát hướng Thượng Đảng. Lưu Hắc Thát lần này thế khởi binh to lớn như vậy, chỉ sợ Thượng Đảng cùng Hà Bắc chỉ có một núi ngăn cách cũng không an bình. Gia quyến các tướng sĩ đều an trí ở nơi đó, nếu bị liên lụy mà nói, khó tránh khỏi sẽ dao động quân tâm.
Cùng với quân báo tiền phương đưa tới đồng thời, quân lệnh của triều đình cũng không ngừng đưa về hướng Minh Châu Doanh. Thúc giục Trình, Vương Nhị Mao gia tăng tốc độ chạy đi, cần phải ở trước khi Lưu Hắc Thát khởi xướng sóng thế công tiếp theo, đuổi tới Triệu Quận, kiềm chế một bộ phận binh lực này.
- Trí tuệ khí độ không thua gì Đậu Kiến Đức, mà càng thắng ở cương nghị quả quyết!
Ở bên trong quân lệnh của tiền phương, Lý Uyên lo lắng nhắc nhở. Để tránh các tướng lĩnh bị mình thúc giục quá vội, không cẩn thận rơi vào cạm bẫy của Lưu Hắc Thát. Về nguyên nhân hai người Lý Thế Tích và La Nghệ trước sau lọt vào mai phục, triều đình đã thông qua con đường đặc biệt tra ra rõ ràng. Các nơi Hà Bắc đều có điêu dân cấu kết Lưu Hắc Thát, một khi quan quân nhập cảnh, tất cả hành động cũng sẽ trước tiên rơi vào trong mắt Lưu Hắc Thát.
Đối với việc này, Lý Uyên không có hạ lệnh rõ ràng, các tướng lĩnh nên làm như thế nào mới có thể bảo chứng hướng đi của chính mình không bị Lưu Hắc Thát nắm giữ. Nhưng giữa những hàng chữ, sát khí miêu tả sinh động. Nhìn đến này đó, Trình Danh Chấn chán nản hơn, đành phải nghĩ hết mọi thủ đoạn khiến tốc độ hành quân nhanh hơn, tranh thủ trong phạm vi khả năng của mình, tránh cho tai nạn lớn hơn nữa.
Nhưng mà, khi hắn đi đến chỗ giao giới giữa Thượng Đảng quận và Tây Hà quận là Đồng huyện, một tin tức càng khủng bố truyền đến.lúc Lưu Hắc Thát khởi binh, mẫu thân của mình và thê tử không ngờ không ở Thượng Đảng, mà là theo chân vài người nhớ nhà sốt ruột, bạn cũ kết bạn đi Hà Bắc. Sau khi Bình Ân thành bị phá, không thấy bất cứ tin tức gì trở về.
- Ngươi nghe những lời nói lung tung này ở đâu!
E sợ Trình Danh Chấn chịu không nổi liên tiếp đả kích này, Vương Nhị Mao giơ tay bắt lấy lão binh báo tin, lớn tiếng quát hỏi:
- Ai, ai bảo ngươi truyền tin tới. Nếu rối loạn quân tâm, hết thảy là hỏi một mình ngươi!
- Là, là... !
Tên lão binh kia bị y bắt đến không thở nổi, liều mạng đập tay đạp chân:
- Là, là Thái Hà cô, cô nương để cho ta tới đấy. Nàng, nàng đã phái người lẻn vào Hà Bắc tìm hiểu tình huống cụ thể rồi. Nói, nói nếu như có thể gặp được giáo, giáo đầu, cần, cần phải xin hắn không nên gấp gáp!
- Đồ ngu ngốc!
Vương Nhị Mao quăng lão binh thật mạnh xuống đất. Người có thể xưng Trình Danh Chấn là giáo đầu, đều là lão huynh đệ đầm Cự Lộc năm xưa, cho dù y sốt ruột, cũng không có thể hạ mạnh tay:
- Ngươi cũng không biết hỏi thăm cho rõ ràng mới đến. Liên tẩu đâu rồi, nàng như thế nào không ngăn cản!
- Là lão thái thái chính mình đề xuất muốn đi đấy.
Lão binh lăn trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi:
- Ai cũng ngăn không được. Thất đương gia không có biện pháp, đành phải thu thập binh khí đi theo. Thái Hà cô nương vừa mới sinh xong đứa nhỏ, không có cách nào đi cùng được, nếu không cũng phải đi theo rồi. Nàng, nàng nói, mong giáo đầu trước tiên đừng có gấp. Đường bên kia, không ai quen thuộc hơn so với Thất đương gia!
- Trời ơi.. !
Vương Nhị Mao và đám người Trương Cẩn gấp đến độ ra tay thẳng, hận không thể lập tức bay vọt Thái Hành Sơn, cứu Đỗ Quyên và Trình mẫu trở về. Trình Danh Chấn qua đi lúc bối rối ban đầu, lại biểu hiện điềm tĩnh còn hơn so với đoàn người, trầm ngâm một lát, thấp giọng truy vấn:
- Người của Lưu Hắc Thát chưa qua núi đi. Gia quyến những người khác thế nào, có bị quấy nhiễu không!
- Vẫn, vẫn tốt!
Lão binh báo tin ngẫm nghĩ một chút, trọng trọng gật đầu:
- Tai họa vừa đến, Thái Hà cô nương liền triệu tập lão binh xuất ngũ chúng ta, giám sát kỹ đường nhỏ có thể quá núi. Trước mắt người của Lưu Vũ Chu còn chưa có qua núi. Huynh đệ khác, gia quyến huynh đệ khác, phần lớn cũng chưa bị liên lụy. Nhưng, nhưng có mấy chục hộ trong nhà có người già, trước đó cũng vụng trộm chạy về thăm bà con rồi!
- Không còn chuyện của ngươi rồi. Ngươi đi xuống lĩnh mười xâu tiền, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi. Chú ý đừng loạn truyền! Trương Cẩn, ngươi tìm cho lão một con ngựa, để lão ngủ ở trên lưng ngựa!
Trình Danh Chấn khoát tay áo, trầm giọng mệnh lệnh.
- Vâng, thuộc hạ biết quân lệnh!
Lão binh hướng Trình Danh Chấn làm cái lễ, theo Trương Cẩn rút đi.
Qua núi, đi Bình Ân, vội vã trở về thăm quê! Nhìn theo bóng lưng lão binh biến mất trong đám người, Trình Danh Chấn cũng nhịn không được nữa, răng nanh bắt đầu run lên. Mẫu thân nhớ nhà sốt ruột, điểm ấy hắn vô cùng rõ ràng. Trong ấn tượng, từ khi nhạc phụ Đỗ Ba Lạt và Hách Ngũ thúc hai người xuất gia làm cư sĩ ngày đó trở đi, mẫu thân vẫn nhắc tới với hắn và Đỗ Quyên, nói hy vọng sinh thời có thể về lại Bình Ân thăm, tranh thủ chôn cất ở trong phần mộ tổ tiên Trình gia.
Lúc trước hai người bọn họ cũng không ai biết Hà Bắc khi nào thì có thể bị Đại Đường đánh hạ, cho nên chỉ có thể nói an ủi, hứa đợi sau khi quan quân khôi phục Bình Ân, lập tức mang lão nhân về thăm. Ai ngờ nỗi nhớ quê trong lòng lão nhân gia lại nồng đậm như vậy, không ngờ không đợi mình từ Trường An trở về, liền vội vàng đi tới.
Hiện giờ duy nhất có thể trông cậy vào, chính là cây đao trong tay Đỗ Quyên kia rồi. Nếu sớm gặp, dựa vào võ nghệ của nàng, có lẽ có thể giúp chính nàng và mẫu thân mở một đường máu. Nhưng hy vọng đó lại xa vời như vậy, tựa như mặt trời trong màn mưa liên miên, ai cũng thấy không rõ con đường phía sau ở nơi nào?
- Giáo đầu, lại có người truyền tin đã tới!
Trong lúc đó, thân binh ở phía trước la lên.
Trình Danh Chấn giữ vững tinh thần, đè nén khủng hoảng trong lòng, thấp giọng mệnh lệnh:
- Mang tới, đừng lớn tiếng ồn ào!
Thân binh lĩnh mệnh mà đi, một lát sau, mò ra một người từ trong bùn lầy. Nhìn thấy Trình Danh Chấn, người này lập tức bùm một tiếng ngã nhào trên đất, cùng khóc nức nở hô:
- Giáo đầu, giáo đầu. Ngươi đã trở lại. Biểu, biểu tiểu thư vừa mới được cứu trở về. Bản thân bị trọng thương!
- Biểu tiểu thư!
Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, mới phản ứng được đối phương nói chính là biểu muội Chu Hạnh Hoa:
- Nam nhân của nàng ta đâu, cùng đi theo trở về không!
- Không, không rõ ràng lắm!
Người tới nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thở hào hển nói:
- Thái, Thái Hà cô nương, phái, phái cỗ xe ngựa, đem nàng đưa tới cho ngươi. Cụ, cụ thể, tin tức ngài phải hỏi Biểu tiểu thư. Nàng, nàng lập tức tới ngay!
“Răng rắc!” Một tia sét chiếu sáng lên không trung đen kịt. Chu nhị công tử là huyện lệnh Bình Ân, có tên không lương tâm này ở đó, có thể có bất kỳ chuyện tốt phát sinh sao?
Thấy sắc mặt Trình Danh Chấn tái nhợt đến đáng sợ, Vương Nhị Mao tiến lên kéo hắn một phen, thấp giọng khuyên giải an ủi:
- Ngươi trước tiên đừng có gấp, võ nghệ của Quyên Tử không kém so với hai người chúng ta. Bình thường ba năm người, căn bản không làm gì được nàng!
- Đúng vậy a, Thất đương gia lớn lên trên lưng ngựa đấy, người bình thường căn bản không để vào mắt!
Quả tim đám người Trương Cẩn đập như trống, lại cố cười khuyên Trình Danh Chấn. Kẻ làm tướng là lá gan của ba quân, nếu giờ phút này Trình Danh Chấn mất đi bình tĩnh, trận đánh kế tiếp, không cần đánh, kết quả cũng có thể nghĩ rồi.
Trình Danh Chấn do dự một chút, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Quyên Tử chắc có lẽ không có việc. Chủ lực của Lưu Hắc Thát ở phía nam, phương hướng Bình Ân không có gì lớn. Hơn nữa người khác đều biết rằng nàng là thê tử của ta, bất kể niệm tình cảm đồng liêu ngày xưa hay không, vì ta trả giá, cũng không nên quá làm khó nàng!
Tuy lời nói là khẳng định, hắn lại ngăn không được da đầu mình phát giật từng đợt. Lại dẫn dắt đội ngũ đi mấy trăm bước, thở dài, quay đầu phân phó Vương Nhị Mao:
- Ngươi giúp ta mang theo các huynh đệ, chúng ta đêm nay đến trong Giáp Thủy Thành đóng quân. Ta cưỡi ngựa đi trước một bước, có lẽ có thể đón Tiểu Hạnh Hoa!
- Này..
Vương Nhị Mao giơ tay ngăn cản một phen, muốn nói cho Trình Danh Chấn trước mắt thân phận của chính mình là quan áp lương thực, không thể giống như trước nhúng tay vào quân vụ Minh Châu Doanh. Nhưng không ngăn lại, đành phải mở to mắt mà nhìn bóng lưng Trình Danh Chấn và vài tên cận vệ, cực kỳ nhanh biến mất ở sau màn mưa mờ mịt.
Nghe tiếng vó ngựa đi xa rồi, Vương Phi về phía trước đụng đụng, dùng giọng điệu như là đang nịnh nọt thương lượng cùng Vương Nhị Mao:
- Nhị ca, Thất đương gia nàng không có sao chứ! Võ nghệ nàng tốt như vậy, xưa nay lại tích đức làm việc thiện...
- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!
Một cỗ tà hỏa vô danh nảy lên trong lòng Vương Nhị Mao, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Phi, y lớn tiếng quát mắng:
- Quyên Tử tỷ năm đó một mình có thể thu thập hai người giáo đầu và ta. Chỉ cần nàng liều lĩnh xông ra bên ngoài, dưới trướng Lưu Hắc Thát, ai có thể ngăn được nàng?