- Đúng, buồn lo vô cớ. Ai có bản lãnh ngăn lại Thất đương gia?
Trương Cẩn cũng tiến lên, lo lắng đề phòng bổ sung một câu. Danh hiệu Ngọc La Sát không phải nói không đấy, nhớ năm đó ở trong đầm Cự Lộc, ngoại trừ sư phụ của nàng Hách Lão Đao, gần như không ai có thể coi là địch thủ. Tuy rằng nàng không vũ đao lộng thương rất nhiều năm, nhưng...
Đoàn người vừa động viên cho nhau, vừa đốc xúc đội ngũ tăng thêm tốc độ. Trong màn mưa trắng xoá, một đường lầy lội từ tây chỉ hướng đông, từng dấu chân đều chở đầy một tia hy vọng nóng bỏng. Từng dấu chân đều bị mưa quấy thành bùn lầy, chậm rãi bôi quét đến sạch sẽ.
Trình Danh Chấn giục ngựa bay nhanh dọc theo quan đạo. Phong Lộ Tử vô cùng thần tuấn, dường như biết được tâm tư của chủ nhân, từ lúc nhấc chân, tốc độ suốt hơn ba mươi dặm chưa từng giảm xuống. Ngay tại khi người và ngựa đều sức cùng lực kiệt, nơi xa màn mưa rơi, rốt cục lộ ra một góc xe ngựa màu nâu xanh. Trong lòng Trình Danh Chấn đột nhiên khẽ run rẩy, cố gắng giữ vững tinh thần đón nhận. Hán tử ở trên càng xe lau mặt, nhận ra bóng người trên lưng ngựa, ra sức giữ chặt xe áp, sau đó quay cuồng lao xuống dưới.
- Giáo đầu, Biểu tiểu thư ở đây!
Phía sau xe ngựa, vài tên hán tử hộ tống cũng nhảy xuống ngựa, hướng về phía Trình Danh Chấn lớn tiếng báo cáo.
- Giáo đầu...
Không đợi đầu gối rơi xuống đất, hán tử đánh xe đã khóc thành tiếng:
- Ngươi đã trở lại, Biểu tiểu thư...
- Đừng nói nhiều!
Trình Danh Chấn nhảy xuống lưng ngựa, kéo hán tử đánh xe lên:
- Biểu tiểu thư như thế nào? Có tin tức của Thất đương gia cùng nương ta sao?
- Biểu, biểu tiểu thư ở trong xe! Người, người hỏi nàng! Ta không, không biết!
Hán tử lau nước bùn trên mặt, run rẩy đáp lại. Trời lạnh, mưa lớn, sắc mặt của y bị đông cứng đến tái nhợt, miệng môi cũng hoàn toàn không có nửa phần huyết sắc.
Trình Danh Chấn không còn tâm tư xen vào chết sống của y nữa, buông tay ra, tiến lên giật xuống màn xe. Hơn mười người nông dân hộ tống xe ngựa cũng vây lên trước, nhảy xuống ngựa, ai cũng không dám nói chuyện, đôi mắt trông mong nhìn Trình Danh Chấn xách Chu Hạnh Hoa trong mê ngủ lên.
Bộ dạng của Tiểu Hạnh Hoa tiều tụy hơn rất nhiều so với lúc đến Trình gia đầu, một đôi mắt nhắm chặt, hõm sâu vào trong hốc mắt, mí mắt xanh đen, sắc mặt vàng như nến, hấp hối.
- Hạnh Hoa, Hạnh Hoa!
Trình Danh Chấn xốc Tiểu Hạnh Hoa lên đùi mình, vươn ra ống tay áo bị mưa làm ướt đẫm, dùng sức chà lau trên trán đối phương:
- Nàng mau tỉnh, chớ ngủ. Ta ở chỗ này, chị dâu nàng và mợ thế nào, nàng nói cho ta biết!
Trên trán Chu Hạnh Hoa vốn đã không có huyết sắc, bị hắn lau mạnh vài cái, dần dần hiện lên một chút đỏ sẫm. Một gã thị vệ lấy nón an toàn xuống, ở ven đường múc một nón nước mưa. Trình Danh Chấn nhận lấy, dội vào phía đầu Tiểu Hạnh Hoa. Cái trán vừa mới lau nóng bị nước lạnh dội đến, Tiểu Hạnh Hoa đang trong hôn mê lập tức rùng mình một cái, khóe miệng phát ra một tiếng rên rỉ, mắt chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
- Mau tỉnh lại, mợ và chị dâu nàng ở đâu!
Trình Danh Chấn vươn tay, vỗ mạnh vào hai gò má Hạnh Hoa. Khẩn cấp đến mức này, hắn cũng bất chấp thương hương tiếc ngọc, có thể có được tin tức của mẫu thân và thê tử, không tiếc áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
Liên tiếp bị vỗ bốn năm phát, Chu Hạnh Hoa rốt cục khôi phục một chút thần trí. Mở to mắt thấy Trình Danh Chấn giống như hung thần ác sát, sợ tới mức ra sức lăn một vòng, từ trên đầu gối đối phương lăn xuống dưới:
- Đừng giết ta, biểu ca!
Vừa ra sức lăn xa ở trong xe, nàng vừa lớn tiếng khóc hô:
- Đừng giết ta, ta là trốn về đến báo tin cho huynh đấy!
- Ai muốn trách ngươi đâu!
Trình Danh Chấn vươn cánh tay ra, giống lão ưng bắt con gà con, kéo Tiểu Hạnh Hoa lại:
- Nàng, nàng nói từ từ, rốt cuộc sao lại thế này? Chị dâu nàng ở đâu, mợ nàng, còn có bọn nhỏ đâu?
- Biểu ca...
Thấy vẻ mặt Trình Danh Chấn rốt cục lộ ra vài phần ôn hòa, Tiểu Hạnh Hoa miệng nghiêng một cái, lớn tiếng khóc ồ lên:
- Người của Lưu Hắc Thát tạo phản. Bọn họ mở cửa thành Bình Ân! Chị dâu tổ chức nhân sự xông ra bên ngoài, lần đầu tiên đã lao tới rồi, nhưng mợ, mợ đi đứng không tốt, tỷ ấy lại trở về đón.... Ô ô, ô ôi.... Vốn đang tốt đấy, nhưng khâm sai triều đình muốn, muốn thu tiền chuộc tội. Người trong thành hận thấu triều đình, giúp đỡ người bên ngoài đánh nhau, ban ngày còn nói phải nhờ huynh tìm phương pháp, buổi tối liền lật mặt, ô ô... Ô ô...
Nàng khóc đến khàn cả giọng, nói được lời đầu không đáp được lời sau. Giữa đứt quãng, Trình Danh Chấn cũng phỏng đoán ra đại khái sự tình. Bởi vì Đậu Kiến Đức đem đô thành cuối cùng thiết lập tại Minh Châu, cho nên ba huyện Bình Ân vẫn được coi là Kinh kỳ trọng địa của Đậu Gia Quân, trong thành trụ đầy người nhà của Đậu Gia Quân. Từ khi Bùi Củ mang theo con trai nhỏ của Đậu Kiến Đức đầu hàng, Hà Bắc sơ định, ba cái huyện này cũng thành nơi tuyên phủ trọng điểm của triều đình.
Mẫu thân mang theo Quyên Tử, Tiểu Hạnh Hoa trở về quê, bộ hạ cũ của Đậu Kiến Đức muốn mưu đường ra ở tân triều, vẫn đối xử với các nàng như thượng khách, tính cả tân nhậm Huyện lệnh Chu Văn, cũng nhận được không ít ưu đãi từ trong đó. Nhưng không biết là xuất phát từ sự khinh miệt cố hữu của huân quý thế gia đối với hào kiệt thảo mãng, hay là xuất phát từ người chiến thắng kiêu ngạo, bất kể quan viên từ phủ Tần Vương phái đi hay là được Lý Uyên khâm điểm, đều không hẹn mà đều cùng tìm mọi cách làm khó dễ đối với bộ hạ cũ của Đậu Kiến Đức. Vì thế, tin tức Đậu Kiến Đức bị giết vừa truyền ra, liền như đốm lửa bắn tung tóe vào củi đốt.
Lưu Hắc Thát bị buộc bức bách, bí quá hoá liều. Bộ hạ cũ phân tán ở các nơi của Đậu Kiến Đức cùng y đồng bệnh tương liên, lập tức khởi binh hưởng ứng. Tổ chim bị phá, thành Bình Ân không thể may mắn thoát khỏi, bị dư bộ của Đậu Kiến Đức nội ứng ngoại hợp đánh vỡ. Đỗ Quyên che chở người nhà cùng dân chúng một đường chạy nạn, ra sức mở một đường máu. Nhưng mẫu thân lại bởi vì đi đứng không nhanh nhẹn, bị vây ở trong thành.
Với tính tình của Đỗ Quyên, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì có thể nghĩ. Trong phút chốc, trước mắt Trình Danh Chấn một mảnh sương mù. Toàn bộ thế giới đều biến thành hai màu đen trắng, màu đen ở mặt đất và màu trắng giữa không trung, lại có một bóng dáng màu đỏ, hướng về phía hắn cười cười, vung đao xông về thành trì phương xa màu xanh đen. Phản quân màu đen chen chúc mà đến nuốt sống nàng, ý đồ đem thân ảnh của nàng dung nhập trong bóng tối, nhưng tàn ảnh màu đỏ rực này lại tựa như tia chớp bổ ra giữa thế giới đen trắng một khe hở, chiếu sáng cả thiên địa.
"Răng rắc!" Một tia chớp, theo sát sau lại là một tiếng sấm rền. Hai mắt Trình Danh Chấn nhìn trừng trừng mắt Tiểu Hạnh Hoa, ngón tay rõ ràng đã buông ra, cánh tay vẫn duy trì tư thế vừa rồi dùng sức hồi xé như cũ. Hắn dường như ý đồ giữ chặt cái gì, lại rõ ràng cái gì cũng không giữ chặt được. Cả người giống như đầu gỗ ngồi xổm tại trong xe, hồn bay phách lạc.
- Giáo đầu!
- Biểu ca!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, xé họng lớn tiếng la lên. Liên tiếp gọi vài câu, Trình Danh Chấn rốt cục hồi thần, mắt nhìn Tiểu Hạnh Hoa, cười lạnh hỏi:
- Chuyện khi nào? Hẳn là không tới vài ngày chứ?
- Không, không mấy ngày. Ta, ta vừa ra thành, liền đem con gửi gắm cho người khác. Sau đó vội vàng tới báo tin, trên nửa đường gặp Thái Hà...
Không đợi nàng nói cho hết lời, Trình Danh Chấn chậm rãi chuyển xuống xe ngựa, ở trong mưa gió duỗi thẳng thân thể:
- Chu Văn đâu rồi, gã lại hàng Lưu Hắc Thát, đúng hay không? Hai người các ngươi đã thương lượng tốt lắm, đúng hay không!
Thấy Trình Danh Chấn gần như điên cuồng, Tiểu Hạnh Hoa chẳng quan tâm thân thể mình đã suy nhược tới cực điểm, lăn rớt sang một bên sườn xe:
- Nam nhân của ta, nam nhân của ta không làm vậy!
Ở trong nước bùn bò lên vài bước, nàng lên tiếng khóc lớn:
- Thành vừa vỡ, huynh ấy đã đưa muội cùng đứa nhỏ nhờ chị dâu. Còn mình cầm đao vọt vào giữa phản quân rồi. Huynh ấy nói, giờ phút này thà rằng một mình mình chết. Cũng phải đổi lại một xuất thân tốt cho bọn nhỏ!
"Oanh!" Lại một tia sét đánh xuống, chiếu sáng lên đôi mắt đã đỏ ngầu của Trình Danh Chấn. Mẫu thân không còn, Quyên Tử không còn, kẻ thù cũng không có. Trên thế giới này, ngoại trừ mình ra, hắn còn dư lại cái gì.
Giơ tay đẩy ra tên thị vệ ý đồ tiến lên ôm lấy mình, hắn xoay người nhảy lên vật cưỡi, động động dây cương. Vài tên hộ vệ còn lại ý đồ cản lại, bị hắn phát điên dùng vỏ đao liên tiếp đập ngã trên mặt đất.
Giờ khắc này, một tia lý trí cuối cùng trong ánh mắt hắn cũng từ từ mất đi. Cả người bây giờ không có cảm giác về thời gian và không gian, chỉ nghĩ tới thê tử ngay tại cách đó không xa, chỉ muốn chính mình thúc ngựa đi tới, có thể giết mở một đường máu, cứu nàng bình an đi ra.
Nàng từng cứu hắn vô số lần, lúc này, rốt cục đến lượt hắn vì nàng chém giết một lần rồi. Quyên Tử, nàng chờ ta, ta lập tức sẽ tới ngay.
- Biểu ca!
Chu Hạnh Hoa xông lên trước vài bước, vừa lăn vừa bò. Trước khoảnh khắc chiến mã tăng tốc độ, nàng giữ chặt cái đuôi ngựa, dùng hết khí lực toàn thân hô to:
- Chị dâu có câu, bảo ta mang tới cho huynh! Huynh chờ một chút! Quyên Tử tỷ có một câu...
- Quyên Tử... ?
Trình Danh Chấn dừng vật cưỡi, mờ mịt quay đầu lại.
- Chị dâu nói... !
Bắt lấy cơ hội trong nháy mắt, Tiểu Hạnh Hoa ghé vào bên trong bùn lầy, dùng thanh âm không thuộc về mình gào to lặp lại:
- Đời này gả cho huynh, là một việc vui vẻ nhất. Lần đi này nếu không may mắn, mong lang quân nhất định phải tìm nữ nhân biết sinh dưỡng, sinh hai đứa con trai. Thiếp thân ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ cầu phúc thay lang quân!