Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 652 - Chương 296: Công Tặc (13).

Chương 296: Công tặc (13).

Mưa như thác nước tạt xuống thiên thương nhân gian một mảnh trắng xóa. Chưa bao giờ năm nào có mùa thu lạnh như năm nay, tuy rằng trên người đã khoác áo thật dày, nhưng Lưu Hắc Thát vẫn cảm thấy bên ngoài hơi nước và gió thu ngấm vào lạnh thấu xương.

Bởi vì phía bắc Hoàng Hà các nơi đều đổ mưa lớn, khiến cho hành trình của viện quân Đại Đường bị cản trở nghiêm trọng. Lợi dung cơ hội tốt trời ban, Lưu Gia Quân đem địa bàn toàn bộ quy về Đậu Kiến Đức khôi phục lại, và sáng tạo ra một kỳ tích trước nay chưa từng có, đánh cho đối thủ cũ là Hổ Bí thiết kỵ mà Đậu Gia Quân chưa từng đánh thắng đánh cho thiệt thua đại bại, đồng thời cũng không dám vượt qua sông Cự Mã một bước.

Hiện giờ Lưu Gia Quân có thể nói uy danh hiển hách. Lý Thế Tích quăng mũ cởi giáp, Lý Đạo Tông nghe ngóng rồi chuồn, ngay cả dũng tướng nổi danh Đại Đường Hoài Dương Vương L Đạo Huyền nhìn thấy cờ hiệu Lưu Hắc Thát cũng nhượng bộ lui binh.

Nhưng Lưu Hắc Thát lại không chút nào cao hứng. Không những mất hứng, mà còn có cảm giác trong lòng lạnh lẽo, giống như là đã một chân giẫm vào trong mây mù, không thể xác định một bước tiến về phía trước rốt cuộc là Thiên đường hay là vực sâu vạn trượng.

Nửa đời trước, y cùng Hách Hiếu Đức, cùng Lý Mật. Sau khi Lý Mật bại vong, y cũng từng lăn lộn dưới trướng Vương Thế Sung một thời gian. Sau lại không cẩn thận bị lão thủ trưởng Từ Nhị của Ngõa Cương quân bắt được, mới không thể không đầu hàng Đậu Kiến Đức, làm một gã lĩnh quân kỵ binh dưới trướng đối phương. Lại sau bởi vì trước trận có công cứu giá, mới được Đậu Kiến Đức đặc biệt đề bạt làm kỵ binh Đại tổng quản, Hán Đông quận công. Nhưng những ngày tháng lang thang vất vưởng này, y ăn được, ngủ được, tinh thần không hề yếu nhược như hôm nay vậy. Mà hiện giờ, địa bàn chưa từng nghĩ tới, y đã có, số lượng bộ hạ chưa từng nghĩ tới, y cũng có. Uy danh hiển hách y chưa từng nghĩ tới, y cũng có. Nhưng y rốt cuộc lại không thể nào yên lòng mà ngủ được.

Mỗi khi nhắm mắt lại, y sẽ nhớ tới chuyện đã xảy ra của nửa tháng trước. Mình lúc ấy đang cho trâu uống nước trong mương máng ruộng đồng, đó là gia súc mà y dùng toàn bộ số tiền tích trữ mua từ phương bắc về, phối hợp với ba trăm mẫu đất nhà mình, có thể đoán được tương lai mấy chục năm, người nhà của y sẽ không phải lo lắng vì miếng cơm manh áo nữa.

Mà sớm hơn trước kia, mình đi theo Hách Hiếu Đức giết quan tạo phản, chẳng phải cũng bởi vì quá đói đó sao? Có một khối đất thuộc về mình, có một đàn gia súc lớn làm việc ở ngoài đồng, sáng sáng ra ngoài hít thở mùi hương của đồng lúa, buổi tối lại về nhà cùng với khói bếp, bao nhiêu năm rồi sống trong đầu đao liếm máu, thì đây chính là toàn bộ động lực chống đỡ để y tiếp tục chiến đấu.

Nên có, y toàn bộ có. Nhưng Vương Tiểu Hồ, Cao Nhã Hiền bọn họ lại đã mang đến một khâm sai Đại Đường máy móc, đem đoàn người đuổi tận giết tuyệt. Bất đắc dĩ, y mới lại cầm đao lên, đem mình từ chủ nhân của ba trăm mẫu đất biến thành chủ nhân của tám quận nam bộ Hà Bắc, mấy ngàn dặm giang sơn. Khi tâm tình nổi giận trong giết chóc từ từ khôi phục lại bình tĩnh, khom người tự xét lại, y mới bỗng nhiên phát hiện, mảnh gia nghiệp này quá lớn, lớn đến mức đã vượt qua cực hạn có thể tiếp nhận của y.

Khi làm một người có được ba trăm mẫu đất, y cần phải đối phó có lẽ chỉ là thuế lại địa phương. Mà khi y có được ba nghìn dặm giang sơn, y lại phải đối mặt với thiên quân vạn mã. Trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất trước khi mưa thu liên miên chấm dứt, Lưu Hắc Thát tin tưởng mình sẽ không gặp phải trận ác chiến nào nữa. Nhưng mà, sau khi mưa thu chấm dứt thì sao, sau khi mùa đông chấm dứt thì sao? Lý Đạo Huyền phía Nam, Lý Thế Dân phía Tây, Lý Trọng Kiên, La Nghệ phía bắc, dưới sự bao vây của đàn sói, Lưu Gia Quân y có thể kiên trì được bao lâu?

Không biết! Trong lòng Lưu Hắc Thát căn bản không có đáp án. Không giống những người Vương Tiểu Hồ, Đổng Khang Mãi, bọn họ chỉ có thấy thắng lợi trước mắt. Ánh mắt của Lưu Hắc Thát lại xuyên thấu qua màn mưa xối xả, thấy được nguy cơ tương lai mấy tháng, một năm, thậm chí vài năm. Huynh đệ đi theo y khởi binh phản Đường, trong đó có một nửa là xuất phát từ lòng căm phẫn, một nửa khác là bởi vì Đại Đường xử tử Đậu Kiến Đức đã kích phát thù hận. Nhưng mà thù hận và lòng căm phẫn dù sao cũng không thể lâu dài, khi đoàn người cùng y sau khi tỉnh táo lại, cần đối mặt chính là sự thật lạnh như băng.

Thực tế thì, quốc thổ Đại Đường mà y phải chống đỡ trước mắt lớn gấp bội, đội binh có thể sử dụng trước mắt y có thể cung cấp nuôi dưỡng cực hạn gấp hai mươi. Áo giáp, khí giới, vật tư…càng làm cho y có khả năng tiêu hao gấp trăm lần. Có thể đoán được, khi Đại Đường từ bị một gậy đau đớn hòa hoãn tinh thần lại, chắc chắn sẽ điều khiển cả nước đến báo thù. Mà tám quận Hà Bắc thì sao, lấy cái gì để ngăn cản?

Một đáp án duy nhất có sẵn là, chuyện cho tới bây giờ, y đã không thể quay đầu lại. Lăn lộn khó ngủ, Lưu Hắc Thát không chỉ một lần từng nghĩ, nếu mình ngày đó không tiếp nhận sự kích động của đám người Vương Tiểu Hồ, Cao Nhã Hiền và Đổng Khang Mãi, dẫn dắt bọn họ cùng nhau tạo phản sẽ như thế nào? Đáp án và sự thật đều lạnh như băng giống nhau, bọn họ sẽ không chút do dự giết mình, đem đầu treo lên tường thành. Tựa như bọn họ sau lại biết rõ hai nữ nhân bị vây kia là thê tử và lão nương của Trình Danh Chấn, còn không chút do dự hạ lệnh bắn tên, đem loạn tiễn xuyên qua người họ, sạch sẽ mà quyết đoán.

Hoặc là đi theo đoàn người một đạo tạo phản, hoặc là làm tay sai cho Hoàng đế Đại Đường mà bị giết chết. Ngoài những điều đó ra, không còn lựa chọn nào khác. Hai người Vương Tiểu Hồ, Đổng Khang Mãi đưa ra điều kiện cho mọi người đều giống nhau, không phân biệt già trẻ nam nữ, dựa vào chiêu số tàn nhẫn này, trong khoảnh khắc Lưu Gia Quân kéo đầy đủ binh mã. Nhưng, cũng là bởi vì độc chiêu vô tiền khoáng hậu này, Lưu Gia Quân ở tám quận Hà Bắc đã kết huyết cừu không đếm được.

Khi Vương Tiểu Hồ đem danh sách “phần tử phản nghịch” rất dài đặt lên bàn, Lưu Hắc Thát liền hiểu được, mình đã không có bất luận đường lui gì rồi. Trên danh sách mà Trương Mặc viết kia, có khoảng hơn ba ngàn người, trong đó không riêng gì gia quyến quan lại mà triều đình Đại Đường cắt cứ đến tám quận Hà Bắc, hơn nữa bao gồm còn có cả người nhà của tướng già Đậu Gia Quân mấy tháng trước cùng Bùi Củ đầu hàng Đại Đường, như Tề Thiện Hành, Bùi Củ. Thậm chí, trên danh sách này, Vương Tiểu Hồ còn không chút khách khí nào đem vọng tộc địa phương hiểu rõ Đậu Kiến Đức cho vào danh sách, đồng thời không chờ Lưu Hắc Thát phê chuẩn, đã giết sạch sẽ.

Sau mỗi một cái tên đều là một vết máu lớn. Loạn tới tình trạng này rồi, cuộc chiến đấu giữa Lưu Gia Quân và quân Đường đã không còn là sở hữu thiên hạ, mà là phát tiết hận thù trắng trợn. Nhưng mà nợ máu dù sao cũng là cần dùng trả bằng máu đấy, Lưu Gia Quân hiện tại giết người vô tội, chỉ sợ ngày sau sẽ phải trá cái giá lớn gấp bội. Lưu Gia Quân chịu đựng nổi khoản này nợ khổng lồ sao? Tám quận Hà Bắc chịu đựng nổi giết chóc bây giờ cùng tương lai sao? Từng vết máu chồng chất, hận thù mới phủ lên hận thù cũ, không đem máu của song phương ở trong giao chiến giết chảy sạch sẽ, giết chóc sao có thể dễ dàng đình chỉ?

Nghĩ tới điều này, tâm tình Lưu Hắc Thát còn thâm trầm hơn so với mây đen trên bầu trời kia. Nhưng mà, y không thể công khai chỉ trích đám người Vương Tểu Hồ, Đổng Khang Mãi, tuy rằng những người đó trước mắt trên danh nghĩa đều là thần tử của y. Bọn họ tựa như một đám sói bị buộc lên tuyệt lộ, đỏ hồng mắt, nhe răng ra, đánh về phía kẻ thù. Nhưng ai cũng không bảo đảm bọn họ không đánh về phía đồng bạn! Bao gồm Lưu Hắc Thát trên danh nghĩa Lang Vương cũng chưa từng nghĩ cũng sẽ không bị bầy sói này sinh sôi xé thành mảnh vỡ!

Bình Luận (0)
Comment