Có luồng gió lạnh thổi vào, thổi trúng Lưu Hắc Thát làm trong lòng y lại căng thẳng. Phẫn nộ quay đầu lại, mắt y đỏ ngầu quát hỏi:
- Ai mở cửa ra đấy? Muốn chết sao? Nếu tay ngứa ngáy, tự lấy đao chém mình đi.
- Đại ca, là ta. Thập Thiện!
Nơi cửa, truyền đến một câu đáp ôn hòa. Một thiếu niên thân thể khôi ngô, vẻ mặt tinh thần phấn chấn cười từ bên ngoài đi đến.
- Thập Thiện?
Vẻ mặt âm trầm của Lưu Hắc Thát rốt cục hiện lên một tia ánh mặt trời.
- Ngươi trở về lúc nào? Minh Châu bên kia như thế nào?
Lưu Thập Thiện là tộc đệ của Lưu Hắc Thát, cũng là số ít bên cạnh y đi vào không cần báo, tùy ý đi vào, tuyệt đối là người tin cậy không bao giờ cắn y. Nghe trong lời nói của chủ tướng có chút khẩn trương, gã cười cười, chậm rãi báo cáo:
- Rất tốt, trước khi Đổng tướng quân xuống tay, ta dựa theo hiệu lệnh của đại ca, thả ra một nhóm hương lão địa phương. Bọn họ còn nhớ những chỗ tốt của Đậu Vương Gia, tuy rằng đoạn thời gian trước bị chút ủy khuất nhưng cũng không nói câu oán hận gì.
- Không tiếng oán than dậy đất là tốt rồi.
Lưu Hắc Thát cười khổ lắc đầu.
- Chúng ta dù sao phải cắm rễ ở Hà Bắc, không thể để cơ nghiệp của mình bị cào bới. Vương Tướng quân không làm khó ngươi chứ? Lễ vật ta tặng, hắn có thích không?
Lưu Thập Thiện gật đầu mỉm cười.
- Đổng tướng quân không cao hứng. Tuy nhiên, hắn vẫn khá tôn trọng đại ca. Trên người hắn chảy một nửa máu người Đột Quyết, thích nhất chiến mã và rượu mạnh. Thấy đại ca tặng hắn Lặc phiêu đặc biệt, lập tức đem tất cả không vui đều ném qua sau đầu.
- Bên Bác Lăng kia như nào?
Lưu Hắc Thát cảm thấy an tâm một chút, ngược lại hỏi tình huống hoàn thành của những nhiệm vụ khác.
- Chỉ có đầm Cự Lộc và Chương Thủy đã làm một ít phòng bị, không có hướng đi của trọng binh tập kết. Xem ra, Bác Lăng Vương đối với hướng đi tương lai của Lý Uyên cũng không hoàn toàn yên tâm!
Nghe vậy, tâm trạng của Lưu Hắc Thát thoải mái lên nhiều, Cười cười, thấp giọng nói:
- Lý lão ẩu cùng Bác Lăng Vương đề phòng lẫn nhau, điểm ấy ta đã sớm đoán được. Chỉ cần Bác Lăng tinh nhuệ không xuôi nam, chúng ta ứng đối càng thong dong hơn chút. Trình Danh Chấn thì sao, bên đó, thư của ta đã phái người đưa đến chưa?
- Hắn giết sứ giả đưa tin rồi.
Lưu Thập Thiện thở dài, ánh mắt mờ đi:
- Cùng đi năm người, chỉ buông tha một người vốn thuộc bộ hạ của Vương Phục Bảo.
- Cẩu…
Lưu Hắc Thát há mồm mắng đến một nửa, rồi lại biến thành một tiếng thở dài. Y chưa từng có bất luận qua lại gì với Trình Danh Chấn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thôn xóm phát triển ở quận Tương Quốc này khác xa so với Hà Bắc, trong lòng của y khâm phục vô cùng. Trong loạn thế, có thể giết người thì không có gì ngạc nhiên, nhưng có thể làm con người sống được mới là bản lĩnh khó có được. Thực lực của Đậu Kiến Đức sau này có thể khôi phục được nhanh như vậy, toàn bộ dựa vào lương thực cung ứng đủ của quận Tương Quốc. Mà lúc này Lưu Gia Quân y cũng đã lấy được địa khu Minh Châu, chính là địa phương mà năm đó Trình Danh Chấn xây dựng đồn điền nuôi quân, làm cơ nghiệp quật khởi.
- Thù này, chỉ sợ chúng ta đã kết lớn rồi.
Lưu Thập Thiện lắc lắc đầu, vô cùng thẳng thắn nói:
- Đổng Khang Mãi lúc ấy giết đỏ cả mắt rồi, biết rõ nữ nhân che chở thi thể là thê tử của Trình Danh Chấn, nhưng vẫn phát ra lệnh tiễn phát cùng một lúc…
- Nữ nhân dưới đao kia ít nhất chém hai mươi mấy huynh đệ của hắn, đổi lại là ai cũng tức giận…
Lưu Hắc Thát thấp giọng biện giải thay thuộc cấp, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng bất đắc dĩ.
Ở sâu trong nội tâm, y tình nguyện Đổng Khang Mãi lúc ấy giết chết là Hoài An Vương Lý Thần Thông, chứ không phải là thê tử của Trình Danh Chấn ở địa bàn của mình. Giết chết Lý Thần Thông, chẳng qua là giết một ác quan ngoại lai, chỉ biết khiến khí thế của Lưu Gia quân càng thêm tăng cao. Rồi sau đó người này chết, lại khiến dân chúng phụ cận Minh Châu từ nay về sau trong lòng âm thầm nảy sinh mâu thuẫn với Lưu Gia quân. Tuy rằng trong lòng dân chúng cảm xúc mâu thuân, nhưng ngày sau hai quân giao thủ, dân tâm này một mất một được, mang đến ảnh hưởng vô cùng phức tạp.
- Mặc dù giết đỏ cả mắt rồi, cũng không ngay cả thi thể kia cũng không buông tha, còn chặt đầu ghim tại tường thành. Hai nữ nhân, một trong đó vẫn là một lão thái thái tóc trắng xóa, khiến dân chúng lui tới sau khi nhìn thấy, trong mắt họ Lưu Gia Quân chúng ta thành cái gì? Đại ca lúc ấy sẽ không nên....
Lưu Thập Thiện vẫn cảm giác người của mình làm quá phận, tức giận bất bình lầm bầm.
- Người đã bị giết, ta còn có thể làm gì?
Lưu Hắc Thát trừng mắt nhìn tộc đệ của mình, thấp giọng quát lớn.
- Những lời này sau lưng nói thì còn được, nhưng đừng có để loạn truyền đấy. Để tránh cho Đổng tướng quân bọn họ nghe xong cảm thấy thất vọng đau khổ. Hiện giờ đúng là lúc dùng người, không thể quá nghiêm khắc để ý tới tiểu tiết.
- Vâng.
Lưu Thập Thiện ngẫm nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu. Đổi ở góc độ ca ca, gã có thể hiểu Lưu Hắc Thát làm như vậy là trong lòng có nỗi khổ. Dù sao đoàn người gấp gáp cử binh, tuy rằng thoạt nhìn thanh thế lớn, nhưng bên trong lại có rất nhiều vấn đề căn bản không thời gian làm theo. Nếu chẳng may chọc giận mấy viên đại tướng tay cầm trọng binh. Quân Đường nhân cơ hội áp tới đây, dựa vào lực lượng dòng chính của Lưu Hắc Thát, tuyệt đối khó có thể ngăn cản.
- Ngươi hiểu là tốt rồi!
Lưu Hắc Thát lại thở dài, bất đắc dĩ.
- Trước khi ngươi đến, Đổng Khang Mãi chiếu theo yêu cầu của ta, cởi hai đầu người từ đầu thành xuống rồi, nhập liệm tốt rồi chứ?
- Xong rồi, đệ nhìn thấy tận mắt nhập liệm đấy. Đều là quan tài gỗ lim thượng hạng.
Lưu Thập Thiện cười khổ đáp lại:
- Nữ nhân kia ở Minh Châu rất có nhân duyên. Ngày đó hạ táng, vô số dân chúng mạo hiểm sẽ bị Đổng tướng quân xử lý, vẫn đến đứng ở ven đường đưa tiễn.
- Vậy cũng tốt. Ít nhất chúng ta không thẹn với lương tâm.
Lưu Hắc Thát cười khổ, vẻ mặt chua xót.
- Đại ca lúc ấy cũng không biết rõ tình hình! Điểm ấy, họ Trình hẳn là rõ ràng!
Lưu Thập Thiện thấy đại ca cười miễn cưỡng, bèn khuyên:
- Hơn nữa hắn dù sao cũng là tướng quân Đại Đường, mặc dù ngày đó thê tử hắn không chết ở trong loạn quân, thì giữa chúng ta và hắn cũng sẽ có một trận quyết chiến, nên làm gì chúng ta đều làm rồi, đơn giản là binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn mà thôi.
- Nhưng thật ra, nợ nhiều không lo.
Lưu Hắc Thát lắc đầu, cười khổ.
- Không quản được nhiều như vậy, ngươi còn nghe được tin tức khác không?
- Không có!
Lưu Thập Thiện nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên hướng đi của Trình Danh Chấn kia, người được thả về có nhắc nhở với đệ.
- Nói đi!
Lưu Hắc Thát nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh.
- Họ Trình hình như là đã tiến vào đầm Cự Lộc rồi. Hắn chân trước giết người đưa tin, sau lưng dẫn người liền từ cánh bắc tiến nhập đầm Cự Lộc. Vùng đầm lầy kia, nhiều năm không ai đi vào rồi.
Lưu Thập Thiện ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng báo cáo.