Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 662 - Chương 306: Công Tặc - Đại Kết Cục Và Vĩ Thanh (3)

Chương 306: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (3)

- Vậy thì thế nào? Hắn còn dám dẫn người xông đến đại doanh của ta hay sao?

Lưu Hắc Thát vừa để thân binh hầu hạ mặc áo giáp trong mưa, vừa không kiên nhẫn hỏi.

- Ta nghe nói, tất cả đê đập ở trên sông Minh Thủy đều là do vợ chồng hắn năm xưa dẫn người tu bổ đấy.

Cao Nhã Hiền ngẫm nghĩ một chút, kiên trì nói.

- Ta không nắm chắc, nhưng ta có chút sợ hãi!

- Răng rắc!

Lại một tia sấm sét nữa, chấn động mặt đất rung lên. Vẻ mặt Lưu Hắc Thát không còn huyết sắc, bất chấp tiếng kêu rung trời ở bên kia bờ sông, chạy trở về trung quân, giật bản đồ ở trên vách tường xuống, đặt trên mặt đất, cẩn thận xem.

Bản đồ này cũng là năm đó Trình Danh Chấn chế tạo cho Đậu Kiến Đức. Mặc trên dùng dấu hiệu núi non sông ngòi cực kỳ rõ ràng. Lúc này, Lý Thế Dân dẫn dắt quân Đường trú đóng ở bờ đông sông Chương Thủy, Lưu Hắc Thát dẫn dắt đại quân mình trú đóng ở bờ tây sông Chương Thủy. Ở phía tây bờ tây sông Chương Thủy cách đại doanh Lưu Gia Quân không đến ba mươi dặm là một con sông lớn khác của quận Tương Quốc, Minh Thủy. Trước khi Trình Danh Chấn chưa lập nên đồn điền ở Bình Ân, mùa xuân hàng năm sông Minh Thủy đều tràn ra, chen vào giữa khu vực tam giác của hai nhánh sông tạo thành môt vùng hỗn độn. Vợ chồng Trình Danh Chấn tự mình dẫn người trùng tu đê đập, mới tạo ra vạn khoảnh ruộng tốt ở giữa Chương Thủy và Minh Thủy.

- Sao ngươi không nói sớm.

Giơ tay đẩy Cao Nhã Hiền, Lưu Hắc Thát lớn tiếng oán giận. Y luôn luôn ngóng trông lũ xuân, bởi vì lũ xuân có thể khiến Chương Thủy dâng cao, chặn đường đi của Lý Thế Dân. Nhưng mấy ngày qua, Trình Danh Chấn cũng giống vậy trông chờ lũ định kỳ đến, bởi vì Minh Thủy rít gào, mới dễ dàng trợ giúp hắn thực hiện lời thề ngày đó.

- Đem toàn bộ binh mã dưới trướng ngươi trước khi Trình Danh Chấn tới, lập tức tới đê đập Minh Thủy.

Lại một tiếng sấm sét nổ vang, rít gào nuốt hết lời của Lưu Hắc Thát. Cũng chẳng quan tâm uy nghi của Vương gia, y kéo cổ áo của Cao Nhã Hiền, lớn tiếng mệnh lệnh.

- Nếu lần này chắn hắn không được, ngươi cũng không cần trở lại. Chúng ta, chúng ta một đạo chờ chết. Lý Thế Dân qua sông, chúng ta phải chết. Lý Thế Dân mà qua sông, chúng ta chết không toàn thây rồi.

- Vâng.

Cao Nhã Hiền gật gật đầu, xoay người ra ngoài trướng. Có phải là đối thủ của Trình Danh Chấn hay không, hiện tại gã không thể suy xét. Bọn gã hiện tại chỉ muốn sớm một bước đuổi tới đê lớn Minh Thủy ở thượng du, cho dù là chụp vào một khoảng không, thì cũng coi là kiểm ngiệm lòng nghi ngờ của mình, dù bị đám người Đổng Khang Mãi chế giễu, cũng còn hơn là đứng ở đây chờ chết.

Ba mươi dặm đường, kỵ binh đội mưa một canh giờ đến nơi. Từ xa xa nhìn thấy tòa đê đập màu xanh đen trong màn mưa, quả tim treo ở cổ họng của Cao Nhã Hiền rốt cục mới hạ xuống.

Trình Danh Chấn không ở trên đê đập, vậy hắn sẽ ở đâu? Mấy ngày qua hắn ta giống như sói qua lại ở bên sông Minh Thủy, chẳng phải là vì lúc này sao?

“Răng rắc!" Một đường tia chớp đánh xuống, chiếu sáng trên con sông. Hồng thủy trên Thái Hành Sơn đã đổ xuống rồi, là nguồn nước quan trọng của đầm Cự Lộc và một nhánh sông quan trọng tại nhập vào Chương Thủy hạ du, sông Minh Thủy từ trước đến nay vẫn đến sớm hơn so với Chương Thủy. Màu vàng dòng nước mang theo hòn đá, gỗ mục, cuồn cuộn nổi lên từng đạo sóng to gió lớn. Dưới va chạm thường xuyên, hòn đá và đầu gỗ đều bốc hơi nóng, giống như một nồi nước sôi, phập phồng.

Cao Nhã Hiền không còn tâm tư xem xét tượng trong giới tự nhiên khó gặp này. Rút lệnh tiễn từ trên người xuống, giao cho nghĩa tử Cao Lượng bên cạnh mình:

- Trở về báo cáo với Hán Vương, đê lớn Minh Thủy bình yên vô sự. Bố mấy ngày nay sẽ chăm chú nhìn nơi này, bảo hắn cứ yên tâm đối phó Lý Thế Dân!

- Vâng!

Cao Lượng khẽ khom người, quay đầu ngựa, nhảy vào màn mưa. Nhìn bóng dáng mạnh mẽ của đối phương đi xa, Cao Nhã Hiền chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đê đập cách đó không xa. Nhìn ra được, khi trùng tu đê đập, Trình Danh Chấn rất dụng tâm. Một đoạn đê đập tương đối dài đều dùng đá đen hình hộp tạo thành, gia cố.

“Loại đê đập này dù có ý định đào cũng phải tiêu hao sức lực và chi phí rất lớn.”

Mang theo vài phần vui mừng, Cao Nhã Hiền cười khổ nghĩ: “Nếu lúc trước Đổng Khang Mãi đừng độc như vậy thì tốt rồi, Trình Danh Chấn năm đó dựa vào đê này cứu sống vô số người. Khi trùng tu đê lớn này, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ sẽ dùng để giết người…”

Đang ngẫm nghĩ, trên bầu trời lại đánh xuống một tia chớp. “Đó là cái gì?"

Cực nhanh, Cao Nhã Hiền nhìn trên đê đang tối đen như mực. Không đợi các huynh đệ đến gần quan sát trở về báo cáo, trái tim của gã đột nhiên thắt lại, trợn tròn ánh mắt, nhìn thân bình gần mình nhất, hỏi:

- Tiểu Lượng tử đâu rồi, đã đi rồi sao?

- Thiếu tướng quân đã đi được một lúc rồi.

Thân binh ngây cả người, mờ mịt trả lời.

- A!

Cao Nhã Hiền thét lên kinh hãi, đẩy chuyển vật cưỡi muốn đích thân đuổi theo. Giữa không trung lại là một tia chớp hiện lên, sau tiếng sấm cuồn cuộn, một trận kèn trầm thấp vang lên.

- Bị lừa rồi!

Cao Nhã Hiền bừng tỉnh đại ngộ. Nếu như mình không phái người trở về truyền tin, Lưu Hắc Thát sao có thể có thể yên tâm ở bờ sông giằng co cùng Lý Thế Dân? Lý Thế Dân phái người qua sông, chỉ sợ đều là tử sĩ. Hy sinh mấy ngàn người, nhưng có thể dùng nước lũ nuốt hết hơn mười vạn đại quân trong tay Lưu Hắc Thát.

Trình Danh Chấn cũng quá ác độc.

Giờ phút này còn muốn phái người cảnh báo Lưu Hắc Thát không còn kịp rồi. Sau màn mưa to xối xả, quân Đường chậm rãi xuất hiện. Không chỉ là Trình Danh Chấn Minh Châu Doanh, còn có Vương Quân Khuếch Hà Nội quân, Hầu Quân Tập Phi Hổ quân. Ba lộ đại quân dùng hãn tốt dũng mãnh thiện chiến mà nổi tiếng vây lại, hoàn toàn chắn đường lui của Cao Nhã Hiền.

Mấy ngày này, dùng cờ hiệu Minh Châu Doanh cướp giết đội vận lương chung quanh cũng không chỉ một mình Trình Danh Chấn. Trong phút chốc, Cao Nhã Hiền hoàn toàn đã hiểu. Ở mảnh thổ địa quận Tương Quốc này, gã và bọn người Lưu Hắc Thát mới là ngoại lai. Trình Danh Chấn nếu năm đó có thể bỏ chạy ngay dưới mắt Đậu Kiến Đức, đương nhiên là có vô số biện pháp tránh thoát khỏi cửa ra giám thị đầm Cự Lộc, lại càng có vô số cách thức để che giấu, không cho người ngoài biết đường hắn dẫn quân Đường tiến vào Tương Quốc.

Cái gọi là dựng cầu nổi trên sông Chương Thủy vốn chỉ là ngụy trang. Lý Thế Dân từ đầu không muốn vượt sông bằng sức mạnh, mà là lợi dụng cầu nổi hấp dẫn tầm mắt Lưu Hắc Thát. Thật ra, gã cũng giống Lưu Hắc Thát đều đau khổ ngóng trông, ngóng trông lũ xuân hàng năm sông Chương Thủy vẫn tới theo định kỳ.

Ai đã dâng lên cho Lý Thế Dân kia một kế tuyệt hậu như vậy?

Ngoại trừ Trình Danh Chấn lưng đeo huyết hải thâm cừu, lại biết rõ địa hình quận Tương Quốc ra, thì ai có năng lực chứ?

Không cho Cao Nhã Hiền có bất cứ cơ hội nào hối hận, Phi Hổ quân quơ hoành đao, phá tan màn mưa. Hãm sâu tuyệt cảnh, Lưu Gia Quân gấp gáp ứng chiến loạn thành một đoàn, bị Phi Hổ quân trực tiếp chém ra một lỗ hổng thật lớn. Máu từ lỗ hổng phun ra, quấy cùng màn mưa trên bầu trời, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất.

Đây cũng là giọt máu đầu tiên của hôm nay nhưng không phải một giọt cuối cùng.

Cùng Phi Hổ quân tạo nên một góc sắc bén, Hà Nội quân cũng nhào tới, tựa như hổ vào bầy dê, chém dòng chính cấp dưới Cao Nhã Hiền ngã trong vũng máu. Ngay sau đó là kỵ binh Minh Châu Doanh phát động công kích, động tác của bọn hắn càng mau lẹ, vẽ một đường cong ở bên ngoài chiến trường xa xa, thừa dịp quân trận của Cao Nhã Hiền bị ép tới từng bước lui về phía sau, cứng rắn chặn sườn sau quân trận.

- Đứng vững, đừng loạn!

Cao Nhã Hiền lớn tiếng hô quát, ý đồ ổn định đầu trận tuyến, sau đó tìm cơ hội phá vây. Hy vọng rất nhanh liền tan vỡ, dưới sự vây công của ba lộ đại quân, quân tốt huấn luyện dưới trướng y đã giống như tuyết đọng dưới mặt trời nhanh chóng sụp đổ. Tả doanh thống quân bị Vương Quân Khuếch chém thành hai nửa. Hữu doanh thống quân quỳ xuống đất xin hàng, chết dưới loạn đao. Hai cánh tả hữu sau khi bị giết, trung quân rất nhanh cũng bị rập khuôn theo. Cao Nhã Hiền xách động chiến mã, trốn vào đồng hoang, Hầu Quân Tập dẫn dắt một ít đội kỵ binh, đuổi theo không rời.

- Đừng quản ta, nên làm gì thì làm đi, lão tử ngựa nhanh, sau khi đuổi theo người này sau tự có biện pháyp chạy trốn.

Trong lúc vội vàng, Cao Nhã Hiền nghe thấy Hầu Quân Tập xông lên trên đê hô to. Gã không dám quay đầu lại nhìn xung quanh, ngực dính sát vào cổ chiến mã, hai chân thúc bạt mạng.

Gã nghĩ tới câu nói ngày đó của Trình Danh Chấn: Tất cả kẻ nào tay dính máu mẹ già, thê tử của ta, Trình mỗ sẽ không bỏ qua, không bỏ qua!”

Dưới cơn mưa to, Trình Danh Chấn giục ngựa xông lên đê.

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Cố nén cơn đau đớn bởi mưa làm miệng vết nứt ra, hắn lớn tiếng hỏi.

- Đều chuẩn bị xong. Cái khoan đã nện vào trong khe đá, chỉ cần rút nhổ ra, nước sẽ đập vỡ đê ngay.

Vương Phi ở trên đê ngẩng lên, mặt đầy nước.

Bình Luận (0)
Comment