- Lui xuống đi, không phải chuyện các ngươi.
Lưu Hắc Thát nhướn mắt, đuổi thị vệ của mình đi. Sau đó cười cười, cố nén sự không vui trong lòng, hỏi:
- Còn có thể quan trọng hơn so với chiến cuộc trước mắt sao? Lão Đổng, tính tình lỗ mãng của ngươi nên sửa. Nếu không, ta biết với tính tình của ngươi dù không có ý trách tội bọn họ, thì các huynh đệ cũng khó tránh ý hiểu lầm.
- Hiểu lầm thì hiểu lầm, ta …
Đổng Khang Mãi lại muốn thả lời nói độc ác, ý thức được mình thất thố, ngậm miệng, thay bằng ngữ điệu ôn hòa hơn:
- Tại sao ta phải sợ bọn họ hiểu lầm? Ngươi nói đúng, nước miếng nhỏ không ngập chết người, nhưng ngươi vẫn nên sớm có quyết định, cứ như này, dù gì cũng không phải cái biện pháp!
- Ta cũng vì điều này mà rất phiền rồi.
Thấy Đổng Khang Mãi nhượng bộ, Lưu Hắc Thát cũng không truy cứu vẻ thất lễ của gã nữa, thở dài, thấp giọng đáp lại.
- Quân Đường tuy rằng hùng mạnh, nhưng chỉ cần các huynh đệ đồng ý đồng tâm hiệp lực, trước lũ xuân, ta cam đoan bọn họ không qua được Chương Thủy. Nhưng sớm muộn gì lũ xuân cũng chấm dứt, quận Tương Quốc quá nhỏ, kéo được càng lâu, tình huống đối với chúng ta cũng càng bất lợi!
- Đúng vậy!
Nói về cuộc chiến trước mắt này, Đổng Khang Mãi lại nổi giận.
- Kiến nghị của Gia tộc A Sử Na, không biết ngươi suy tính như thế nào? Ta cảm thấy bọn họ đưa ra điều kiện không tồi. La mọi rợ đang bề bộn giằng co với người Cao Cú Lệ, giữa Hoài Nhung và Xương Bình, vừa lúc không có ai đảm đương.
- Vậy thì, ta chỉ sợ sẽ quá bất lợi đối với ba chữ “Hán Đông Vương” rồi.
Lưu Hắc Thát bùi ngùi thở dài. Quan tâm chiến cuộc Hà Bắc, không chỉ là đương sự hai bên, mà ở tái ngoại xa xôi, Vương Đình Đột Quyết cũng có ý đồ trong lửa lấy kê, sớm lẻn vào Trung Nguyên, âm thầm liên lạc với tướng lĩnh Lưu Gia quân. Hai người Đổng Khang Mãi và Vương tiểu Hồ hai đều có huyết thống người Hồ, cho nên cảm thấy Vương Đình Đột Quyết mở ra điều kiện rất mê người. Mà Cao Nhã Hiền và tướng lĩnh Hán tộc lúc này thì tình nguyện chiến làm quỷ trong trận chiến này cũng không muốn đi làm tay sai cho người Đột Quyết.
Bản thân Lưu Hắc Thát thì đang phân vân giữa đi và không đi. Phương bắc hoang vắng, Bác Lăng Quân và U Châu quân gần đây lại phân chia bị Cao Cú Lệ cùng Mạt Hạt quấy nhiễu, chỉ cần y có thể thành công chạy trốn tới Trác quận, là có thể đầy đủ nắm chắc đi xuyên qua giao giới giữa hai thế lực Bác Lăng Quân và U Châu quân. Nhưng tới tái ngoại rồi, nửa đời anh hùng của y lập tức hoàn toàn phó cho nước chảy. Ngày sau người khác nhắc tới cái tên Lưu Hắc Thát y, sẽ cho là y không dám báo thù cho Đậu Kiến Đức, không có đảm đương, không có quyết đoán. Mà là vì đạt mục đích cá nhân, lợi dụng sự bất bình về cái chết của Đậu Kiến Đức và các huynh đệ mà trở thành một gian hùng.
Đối với sự e dè của Lưu Hắc Thát, Đổng Khang Mãi vô cùng coi thường.
- Hán Đông Vương, không phải là một danh hiệu thôi sao? Còn sống còn tốt hơn chết mạnh. Hơn nữa, việc đầu nhập vào người Đột Quyết, chúng ta không phải là người đầu tiên làm. Lý Uyên năm đó chẳng phải cũng nhận người Đột Quyết làm cha nuôi, mới được nửa giang sơn đấy sao?
- Ôi!
Lưu Hắc Thát lại thở dài, từ chối cho ý kiến. Giống như nhiều người Bắc Quốc, sau khi trải qua loạn Ngụy Tấn Nam Bắc triều, trong huyết mạch của y cũng là Hồ Hán hỗn tạp. Cho nên ở sâu trong nội tâm y không quá coi trọng phân chia Hồ Hán. Nhưng nếu chẳng may y thừa nhận cách nhìn của Đổng Khang Mãi, mà đối phương lại là kẻ to mồm, khẳng định sẽ không giữ bí mật. Nói vậy, trong Lưu Gia quân sẽ có một nửa tướng lĩnh bỏ đi, trận chiến trước mắt không cần đánh cũng đã đánh bại.
Đang vào lúc do dự, ở cửa quân trướng lại truyền tới những tiếng bước chân. Hai người Lưu, Đổng nhanh chóng ngẩng lên, Cao Nhã Hiền cả người ướt sũng, chạy dồn dập đi vào.
- Mưa to rồi hả? Bắt đầu lúc nào vậy? Ta lại chẳng nghe thấy.
Trong lòng có chút không yên, Lưu Hắc Thát chủ động hỏi.
- Vừa mới thôi, sấm đánh rất nhiều.
Cao Nhã Hiền lau mặt, lớn tiếng đáp lại. Nhìn thấy Đổng Khang Mãi đứng ở đằng kia, y không kìm nổi hung hăng trừng mắt nhìn đối phương:
- Vừa rồi ta đi tuần tra ở bờ sông, phát hiện quân Đường đang mưa vẫn đi sửa cầu. Tòa cầu này sửa rất nhanh, bề mặt của cầu cách bờ sông không tới một trượng rồi. Bên này chúng ta có nhiều chỗ nước rất cạn, nếu quân Đường mạo hiểm bất kể sẽ bị cuốn đi mà vượt sông, khoảng cách rộng một trượng, bơi vài lần cũng có thể đạp nước lên bờ đấy.
- Bắn tên đi, toàn lũ ngu, cứ nhìn người ta tu sửa à?
Đổng Khang Mãi không chút do dự trừng mắt lại, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở.
- Các huynh đệ bắn tên ngăn trở, trên sông gió lớn, căn bản không nảy sinh hiệu quả.
Cao Nhã Hiền lại trừng mắt tiếp, rồi báo cáo với Lưu Hắc Thát:
- Cường nỏ cũng tạm được. Nhưng trong quân chúng ta ít cường nỏ quá, căn bản không ép được đối phương.
- Ta cùng ngươi đi xem.
Nghe vậy, Lưu Hắc Thát càng không yên, chạy ra ngoài trướng vải trung quân.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, nếu mưa cứ kéo dài, không tới hai ngày, quân Đường bên sông Chương Thủy sẽ biến thành lạch trời. Chẳng trách Lý Thế Dân phải phái người xông mưa sửa gấp cầu nổi!
- Trời giúp ta rồi.
Lưu Hắc Thát đấm mạnh hai đấm, ngửa đầu cười to. Ngưng cười, vung tay lên, hào khí đầy cõi lòng, nói:
- Điều toàn bộ cường nỏ các doanh lên, có thể nhiễu bao nhiêu thì làm, lũ xuân sắp tới rồi, xem họ Lý có bản lĩnh đấu với ông trời không.
- Chỉ cần lũ xuân đổ xuống, chúng ta có thể xoay chuyển đi giải quyết được tên họ Trình trước đấy. Lúc này phải cẩn thận một chút, phái người có gan lớn lãnh binh.
Đổng Khang Mãi cũng rất hưng phấn, ở trong mưa to quơ nắm tay, lớn tiếng nhắc nhở.
Trào phúng như vậy, sao Cao Nhã Hiền sao có thể nghe không hiểu. Nhưng gã không muốn giằng co với đối phương, mà là đi lên kéo ống tay áo của Lưu Hắc Thát, lo lắng nói:
- Hán Vương hãy nghe ta nói một câu, ta cảm thấy việc này có chút cổ quái.
- Cổ quái như nào.
Lưu Hắc Thát quay đầu lại, cười hỏi.
- Ngươi đừng vội, để cho ta điều khiển binh xong rồi hẵng nói sau. Lão Đổng, ngươi an bài nhiều người am hiểu bắn tên, khẩn trương phái hết ra bờ sông đi. Thuận tiện thông tri mấy vị huynh đệ khác, để họ cũng cử toàn bộ cung tiễn thủ dưới trướng ra ngoài, đừng trốn tránh nữa. Qua hai ngày nữa, ta mời bọn họ uống rượu.
- Ôi!
Đổng Khang Mãi cao hứng vô cùng, đang định xoay người, trong giây lát, một tia chớp trên bầu trời đánh xuống, làm một cây lớn cách đó không xa đổ ầm xuống đất.
- Bảo vệ Hán Vương.
Cao Nhã Hiền quát to một tiếng, phi thân kéo Lưu Hắc Thát đặt ở trong vũng bùn. Thân vệ chung quanh ùa lên, dù là bị thiên uy dọa cho sợ mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn vây quanh bảo vệ Lưu Hắc Thát.
- Không sao không sao, chẳng phải chỉ đánh sấm sát thôi sao? Ai chưa từng thấy sấm sét chứ!
Lưu Hắc Thát nghiêm mặt, từ trong vũng nước đứng lên, phẩy bùn trên người:
- Lão Đổng, lấy lệnh tiễn của ta đi điều binh. Lão Cao, vừa rồi cảm ơn ngươi. Lần tới, ta muốn xem ông trời muốn thế nào.
Đổng Khang Mãi tiếp lệnh chạy xa. Cao Nhã Hiền gấp đến độ chà xát tay:
- Hán Vương, ngươi nghe ta nói. Lý Thế Dân này trong lúc mấu chốt đi sửa cầu, thật sự kỳ quái…
Còn chưa dứt lời, giữa không trung lại tiếp tục đánh một tia sét xuống, lập tức, bờ sông có tiếng báo truyền đến:
- Báo, Hán Vương, quân Đường từ trên cầu nổi cường công tới rồi.
Một gã tiểu giáo nghiêng ngả lảo đảo từ trong màn mưa chạy tới, gục trước mặt Lưu Hắc Thát:
- Tiên phong đã lên bờ...
- Cái gì? Nhanh như vậy?
Lưu Hắc Thát túm người báo tin lên, đồng thời liếc sang Cao Nhã Hiền. Làm đại tướng trong quân, vừa rồi nếu phát hiện quân Đường có ý đồ trước lũ xuân qua sông, thì không nên rời khỏi bờ sông. Chỉ cần phái người báo tin là được, còn muốn tự mình tới để khoe mẽ hay sao?
- Bọn họ không đợi cầu sửa xong, liền nhảy vào trong sông. Có một đoạn nước nông, nên có thể qua được.
Tiểu giáo lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng báo cáo quân tình.
- Lấy binh khí và giáp trụ của ta đến.
Lời kế tiếp, Lưu Hắc Thát đã không cần nghe nữa, duỗi tay ra, mệnh lệnh cho đám thân vệ.
Y võ nghệ hơn người, trước đây ở trong Đậu gia quân chưa từng gặp đối thủ. Lần này cũng muốn dựa vào vũ dũng cá nhân để đề cao khí thế của mọi người. Cao Nhã Hiền ở bên cạnh lui vài bước, do dự một chút, lại cắn răng đi lên trước, bắt lấy tay của Lưu Hắc Thát.
- Việc này kỳ quái. Ngươi suy nghĩ một chút, Lý Thế Dân vì sao không sớm một chút vượt gấp, mà lại cố tình chờ lúc lũ gần tới thì mới vượt sông. Hắn không sợ nước ở thượng du đổ xuống lấp mất đại quân của hắn sao?
Lưu Hắc Thát bị hỏi đến sửng sốt, quay đầu, đánh giá Cao Nhã Hiền.
- Có ý tứ gì, ngươi nói nhanh một chút?
- Ta chỉ là suy đoán, không dám xác định!
Cao Nhã Hiền vốn không phải là người dũng cảm, nếu không ngày đó cũng sẽ không bị Vương Nhị Mao lừa, dưới tình huống nắm chắc phần thắng lại bị đối phương dùng kế nghi binh làm cho sợ hãi mà bỏ chạy. Giờ phút này bị ánh mắt như mũi đao của Lưu Hắc Thát nhìn chăm chú, trong lòng càng cảm thấy do dự.
- Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ về Trình Danh Chấn. Suy nghĩ về tất cả hành động của hắn, Hán Vương có phát hiện không, hắn giống như luôn vây quanh Minh Thủy, Bình Xã, Phì Hương, chưa từng đi quá xa.