Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 660 - Chương 304: Công Tặc - Đại Kết Cục Và Vĩ Thanh (1)

Chương 304: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (1)

Chạy thoát không bao xa, Cao Nhã Hiền liền hoàn toàn tỉnh ngộ mình vô cùng ngu xuẩn đã trúng kế của kẻ địch rồi. Đẩy chuyển vật cưỡi, lại lần nữa xông về chiến trường vừa rồi. Chỉ tiếc đã muộn, đám người Trình Danh Chấn tựa như mây mùa xuân, trong giây lát đã biến mất cả vùng Minh Châu. Cao Nhã Hiền đảm nhiệm dẫn người tìm chung quanh chiến trường hai mươi dặm cũng không thấy bóng dáng một người nào.

Lương thực bị đốt, người cũng đã đánh mất, mang theo một bụng ảo não, Cao Nhã Hiền ủ rũ quay lại địa doanh giao lệnh. Lưu Hắc Thát vội vàng điều khiển binh mã phòng bị quân Đường qua sông, nghe xong báo cáo ngược lại không hề làm khó y, nhưng bản thân Cao Nhã Hiền tự thấy mình đã phạm phải nhiều lỗi.

Từ lúc Trình Danh Chấn xuất hiện ở gần Minh Thủy thì sau đó liên tục mười ngày, các nơi đều có tin tức bị Minh Châu Doanh tập kích truyền đến. Giặc cỏ này hiểu rõ địa hình của quận Tương Quốc, kết thành đội nhỏ, hoặc là thừa dịp quân coi giữ địa phương giữ chưa chuẩn bị, lẫn vào thị trấn, giết chết quan lại. Hoặc là mai phục tại hai bên đường lớn, cướp chút lương thảo đồ quân nhu mà thủ hạ của Lưu Hắc Thát vất vả lắm mới lấy được từ dân chúng. Lưu Hắc Thát vài lần phái binh đi đánh dẹp, đều không thu hoạch được gì. Phái đi nhiều người, Trình Danh Chấn không chịu giao thủ, dựa vào ưu thế số lượng chiến mã trong quân nhiều, nhanh chóng bỏ đi. Người phái đi thiếu, thì căn bản không đủ nhét kẽ răng của Minh Châu Doanh. Thường thường là đánh dẹp và bị đánh lại điên điên đảo đảo, đến cuối cùng chỉ để lại một mảnh thi thể cho Lưu Hắc Thát.

Mà Lưu Hắc Thát vẫn không thể điều động lực lượng nhiều lắm đi giải quyết mũi nhọn ở sau lưng này. Mà giữa hai người Tần vương Lý Thế Dân ở sông Chương Thủy đối diện cùng Trình Danh Chấn dường như sớm có ăn ý, không ngừng thực hiện áp lực với Lưu Gia Quân. Trang bị trong quân Đường có một lượng lớn nỏ sàn, cách sông, có thể bắn người ở bên bờ bên kia. Mà truy trọng doanh của quân Đường càng lợi hại hơn, không ngờ không để ý tới lũ xuân sông Chương Thủy sắp tới, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tràn ra nguy hiểm, cho đáp ở bờ đông vài chục tòa cầu nổi. Dưới sự yểm hộ của nỏ sàn và cường cung, ngày ngày ở cầu nổi bên này kéo dài hướng tây bờ sông vài thước, ngoại từ quyết một trận tử chiến ra, Lưu Hắc Thát đã không có con đường thứ hai để lựa chọn.

Ngày ngày chịu đựng những khó khăn, có đôi khi, Lưu Hắc Thát thậm chí muốn hạ một đạo mệnh lệnh, lui về phía sau vài dặm, sớm thả Lý Thế Dân ở đó. Quân lương trong tay y đã cạn, cho dù trước khi lũ xuân đến quân Đường vẫn không thể qua sông, thì tới mùa hè rồi, các tướng sĩ cũng sẽ bởi vì thiếu lương thực mà tán loạn. Mà cẩu tặc Trình Danh Chấn này còn đang không ngừng quấy rầy phía sau của y, cào ba thước đất cuối cùng của y để cướp lương thực đi. Mỗi khi tin tức của đội vận chuyển lương thực tới, Lưu Hắc Thát liền hiểu đao treo ở trên đầu mình đã hạ xuống một tấc. Rõ ràng, sớm hay muộn gì thì sẽ có một ngày đem cây đao kia chém đứt đầu của y, hắn tình nguyện ngày đó tới sớm một chút.

Trình Danh Chấn mang đến phiền toái cho Lưu Gia Quân không chỉ như thế. Cho dù Lưu Hắc Thát hạ lệnh phong tỏa tin tức quân lương lần lượt bị cướp, các huynh đệ dưới trướng này có lẽ là nghe lời đồn có liên quan đến chuyện Trình Danh Chấn muốn báo thù thay mẹ già thê tử, sẽ giết sạch những kẻ thiếu nợ máu với mình, vốn Lưu Gia Quân tạo phản, là vì thay Đậu Kiến Đức, thay tất cả mọi người bị Đại Đường kỳ thị, áp bức, đòi lại công đạo cho hào kiệt Hà Bắc, nhưng bây giờ lại thành ân oán cá nhân giữa hai người Lưu Hắc Thát và Trình Danh. Dưới tình huống tin tức đồn lan xa, sĩ khí đoàn người vốn đã giảm sút, đột nhiên phát hiện cái gọi là quốc hận mà người vẫn chống đỡ chẳng qua chỉ là gia cừu của người khác, trong lòng vô cùng uể oải.

Không ai cam nguyện vì ân oán cá nhân không liên quan đến mình mà phải trả giá bằng tính mạng. Cho dù Lưu Hắc Thát ở trong quân uy vọng cao tới đâu, cũng không có thể khiến cho mọi người trả giá như thế. Trình Danh Chấn ra khỏi đầm vẫn chưa tới một tháng, cầu nổi bờ đông sông Chương Thủy cũng cùng tây bờ còn có không khoảng cách ngắn, Lưu Gia Quân đã lòng người bàng hoàng. Mỗi ngày mỗi đêm, đều có người mạo hiểm bị bắt trở lại treo cổ trước mặt mọi người trốn khỏi trong quân. Không ít tướng lĩnh đều nửa công khai oán hận, nói Đổng Khang Mãi lúc trước không nên giết đỏ cả mắt như thế, ngay cả phụ nữ cũng không buông tha, thế cho nên gây hận với Cửu giáo đầu Trình Danh Chấn. Thử hỏi cả vùng đất quận Tương Quốc, ai có thể quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ hơn Cửu giáo đầu? Tất cả điểm đồn điền gần như là do tự tay hắn thành lập nên đấy, dân chúng bên trong còn thân thiết với hắn hơn cả người nhà mình. Tất cả đường trong núi, gần như hắn đều đích thân thăm dò, và nắm rõ như lòng bàn tay. Dưới tình huống không thể nắm giữ địa lợi và nhân hòa, nghĩ muốn bắt được Trình Danh Chấn, quả thực còn khó hơn lên trời.

- Vậy có thể trách ta sao?

Đổng Khang Mãi lần lượt bị người người oán giận, rốt cục nhẫn nại đã đạt tới cực hạn, chạy đến trước mặt Lưu Hắc Thát, thỉnh cầu đối phương chủ trì công đạo cho mình.

- Nữ nhân kia giống như kẻ điên, liên tiếp chém hơn hai mươi thủ hạ của ta. Lúc ấy nếu ta không hạ loạn tiễn bắn chết cô ta, chẳng lẽ lại đưa cổ mình ra cho cô ta chém?

- Trong lòng bọn họ cũng là không thoải mái, tùy tiện oán giận vài câu thôi. Ngươi đừng để ý đến bọn họ, nói không chết người đâu.

Thanh âm Lưu Hắc Thát nghe vô cùng mỏi mệt. Ứng với yêu cầu của đoàn người, y đã chỉnh danh hiệu, tự lập Hán Đông Vương. Nhưng danh hiệu huy hoàng này cũng không có thể khiến sĩ khí các huynh đệ đề cao hơn. Ngược lại, trong quân càng ngày càng có nhiều người bắt đầu cho rằng, lúc trước hắn kích động đoàn người tạo phản, căn bản cũng không phải là đòi lại công đạo thay Đậu Vương Gia mà là thiết thiết thực thực giành giang sơn cho bản thân mình.

Lưu Hắc Thát không thể ngăn chặn miệng người khác, cũng lười biện giải thay mình. Lịch sử luôn do người thắng vẽ loạn đấy, nếu y chiến bại, chỉ sợ sắp sửa lưng đeo càng nhiều tội danh nữa. Nếu y may mắn đánh bại Lý Thế Dân, khiến cho Đại Đường thừa nhận cát cứ của Hà Bắc là sự thật, lại hậu táng Đậu Kiến Đức theo đế vương, Đức, này lời đồn tự nhiên sẽ chậm rãi chìm xuống.

Suy bụng ta ra bụng người, Lưu Hắc Thát cũng không hy vọng lúc này Đổng Khang Mãi lại vì người khác nghị luận sau lưng vài câu liền khơi mào tranh chấp không cần thiết. Đoàn người bây giờ là một dây châu chấu đấy, một người tổn thương tất cả tổn thương, một người vinh quang tất cả cùng vinh quang. Mặc dù không có lời thề muốn đuổi tận giết tuyệt đoàn người của Trình Danh Chấn, nhưng ở trong tay Tần vương Lý Thế Dân, chẳng lẽ ai còn có thể có kết cục tốt hơn? Nhìn Đơn Hùng Tín chết như thế nào, lại nhìn kết cục của đám người Ân Thu, chẳng lẽ trong lòng ai còn có thể tồn tại Hoàng đế Đại Đường đột nhiên phát ra thiện tâm, chuyện cũ sẽ bỏ qua chứ?

Ý tốt này của y, rõ ràng là Đổng Khang Mãi không hiểu cho. Thấy y vẫn ba phải như vậy, Đổng Khang Mãi gắt một cái, oán hận nói:

- Ngươi mặc kệ, có phải không? Ngươi mặc kệ, cũng đừng trách ta không tôn trọng ngươi. Từ nay về sau, nếu để cho ta nghe thấy ai lải nhải sau lưng ta, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó. Ngươi xem đi, ta nói được thì làm được!

- Lão Đổng!

Lưu Hắc Thát đột nhiên xoay người, chòm râu hoa râm run rẩy.

- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn ngại chúng ta không đủ phiền toái hay sao?

- Chính là bởi vì phiền toái nhiều, mới chịu dao sắc chặt loạn rồi.

Đổng Khang Mãi ngẩng đầu, không hề sợ hãi địa đối mặt với Lưu Hắc Thát.

- Kẻ nào dám tung tin đồn nhảm, nhiễu loạn quân tâm, giết! Kẻ nào lâm trận không tiến, rất sợ chết, giết! Kẻ nào chỉ biết bảo tồn thực lực, không quan tâm đồng nghiệp, giết! Kẻ nào xử sự hồ đồ, để cho cường địch chạy, càng đáng chết! Còn kẻ nào tự ý tích trữ quân lương, giết! Kẻ nào chạy trốn theo thuộc hạ, giết! Kẻ nào nghông nghị chiến cuộc thắng bại, giết! Kẻ nào mắt đi mày lại với Lý gia, giết!...

Liên tiếp nói mười mấy chữ Giết, hai mắt gã đỏ ngầu, nước miếng văng tung tóe. Nhìn bộ dạng dữ tợn này, Lưu Hắc Thát không kìm nổi lui về sau nửa bước, cười lạnh hỏi.

- Giết, hay lắm, giết hết đi, cứ giết sạch đi, Lý Thế Dân cũng không cần qua sông rồi. Ngươi cũng cứ cho ta một đao đi, cầm đầu người mà đi thỉnh công!

- Ta không phải có ý này, ngươi không hiểu…

Đổng Khang Mãi tức giận kêu to, tiến lên mấy bước, muốn túm cổ áo của Lưu Hắc Thát để lý luận. Thị vệ chung quanh thấy thế, lập tức đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ. Đổng Khang Mãi nghe thanh âm sắc bén của đao kiếm sau lưng, chợt ý thức được mình đang ở chỗ nào, lập tức hạ nửa bàn tay to xuống, nặng nề vỗ vào đùi mình:

- Ta, ta, ôi, ngươi nên ngừng không ngừng, sớm muộn gì cũng chiêu họa thôi.

Bình Luận (0)
Comment