- Câm mồm!
Không đợi Cao Nhã Hiền nói cho hết lời, mắt Trình Danh Chấn lại đỏ lên, đau đớn mãnh liệt từ vùng bẹn đùi lên đến trên đầu, nhưng không cách nào khiến hắn bình tĩnh.
- Thê tử đã chết có thể tái giá, mẹ già đã chết thì có thể tìm được sao? Mẹ của Cao Nhã Hiền ngươi sao lại sinh ra một tên súc sinh như ngươi vậy.
- Ngươi!
Cao Nhã Hiền bị chửi mặt đỏ tai hồng. Trong lòng hận không thể lập tức bắt được Trình Danh Chấn chém thành trăm ngàn mảnh. Nhưng ngẫm lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi huynh đệ nhà mình đã phải trả giá thế nào, y lại cố gắng ép lửa giận xuống. Chỉ cần lừa đối phương bó tay chịu trói, cơ hội trả thù sẽ còn rất nhiều. Cắn chặt răng, y ra vẻ thông cảm đáp lại:
- Cao mỗ thấy ngươi là một hán tử, mới có lòng tốt khuyên ngươi. Ngươi không chịu đầu hàng cũng thì thôi, làm gì miệng ác như thế? Hom nay binh mã của ta nhiều hơn ngươi gấp bội, sau lưng còn có các huynh đệ đang chạy tới, dù võ nghệ của ngươi cao đến đâu, phỏng chừng có chạy đằng trời rồi. Tự ngươi không bỏ được ân oán xuống, chết thì chết rồi, chẳng lẽ lại nhẫn tâm để nhiều huynh đệ trung thành và tận tâm với ngươi bị chôn cùng ngươi hay sao?
- Chôn cùng?
Trình Danh Chấn cười lạnh, oai quay đầu lại, ánh mắt đảo qua các huynh đệ.
Không cần hắn hỏi, Vương Phi đã bước lên, cười nói:
- Giáo đầu đừng nghe hắn thả rắm chó, ta là xuất ra từ Cẩm tự doanh đấy. Ai cũng có thể buông thù hận, nhưng đời này của ta không bầm nát Lưu Hắc Thát, Đổng Khang Mãi thành vạn đoạn, tuyệt không bỏ qua!
- Ta cũng từ Cẩm tự doanh đi ra đấy!
Trương Cẩn lắc lắc đầu, nghiêm mặt đáp lại.
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy!
Vài tên thị vệ sa sầm mặt tiếp lời.
- Ta đây tuy rằng không xuất từ Cẩm tự doanh, nhưng năm đó khi luyện binh tại đầm Cự Lộc, Thất đương gia tự tay nấu canh đậu xanh, cũng uống không ít.
Đội ngũ cuối cùng, một gã đàn ông râu quai nón cười nói.
- Nếu thù này mà buông bỏ, ta đây có chết cũng không yên.
Trong lòng Trình Danh Chấn dâng lên một dòng nước ấm, hắn gật đầu với mọi người, sau đó lại quay sang quân địch.
- Ngươi cũng nghe rồi đó, Cao đại đương gia. Muốn ta buông bỏ thù hận rất dễ dàng, ngươi hãy bảo Lưu Hắc Thát, Đổng Khang Mãi, Vương tiểu Hồ, còn các ngươi nữa dùng hai tay dính máu của mình trở về mà giết mẹ già của mình, vợ của mình, đưa thủ cấp đến đây. Nhớ lại tình đồng nghiệp trước đây, Trình mỗ sẽ tha cho các ngươi, nếu không..
Hắn cố gắng nén xuống từng đợt choáng váng, nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu không, cả đời này của Trình mỗ sẽ bắt một đám các ngươi, tự tay giết chết, báo thù cho mẹ ta, thê tử của ta. Cho dù là đuổi tới chân trời góc biển, chỉ cần có một người không chết, tuyệt không bỏ qua!
Mặc dù đối với mặt chỉ có hai mươi mấy người, trong lòng Cao Nhã Hiền đột nhiên lại dâng lên một luồng khí lạnh. Không muốn nghe Trình Danh Chấn nói tiếp, y ra sức đong đưa lệnh kỳ:
- Ta thật mong được xem các ngươi báo thù thế nào. Các huynh đệ, xông lên băm nát hắn cho ta.
- Vâng.
Chúng quân sĩ cũng bị vẻ dữ tợn và lời nói của Trình Danh Chấn làm cho sợ hãi, đáp ứng một tiếng, mang ngựa xông về trước. Song phương vừa mới phát sinh tiếp xúc, cách đó không xa, trong giây lát lại truyền tới một trận trống trận trầm thấp: “Đông, thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...."
Cao Nhã Hiền hơi sững sờ, không kìm nổi quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng trống. Chỉ thấy bầu trời phương bắc khói đặc cuồn cuộn. Dưới khói đặc, đã có mấy đạo bụi màu vàng, nhanh chóng tới gần. Không phải đang hướng về phía đoàn binh mã của mình, mà là chia làm tả hữu, đánh bọc lui đường lui của đoàn người.
- Quân địch?
Trước tiên, Cao Nhã Hiền kinh ngạc thầm nghĩ. “Hắn qua bên kia làm gì, chặt đứt liên hệ với đại doanh ta ư?”
Ôm ý nghĩ giống như Cao Nhã Hiền không chỉ một người. Đoàn người tới trước tiếp ứng đội vận lương, dọc đường đi chạy không tập trung, đã để lại bộ tốt phía sau. Nếu kỵ binh nhẹ quân địch lấy ưu thế binh lực xông lại, chặt đứt liên hệ với bộ tốt của mình, cuộc chiến hôm nay chỉ sợ không phải là đoàn người Trình Danh Chấn bị vây như sủi cảo, mà là bị Trình Danh Chấn nội ứng ngoại hợp, ở giữa “nở hoa” rồi.
"Đông, thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...." Tiếng trống càng đập càng nhanh, càng truyền càng gần. Đại đội kỵ binh bị bám bụi mù cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng đậm, lướt qua đám người đang giao chiến, chậm rãi tới gần ở quan đạo phía nam.
Khói đen đã nổi lên cao như vậy rồi, lương thảo bị đốt đã là tất nhiên. Chỉ vì liều mạng cùng Trình Danh Chấn, sẽ phải mạo hiểm bị quân địch vây quanh giết chết, chỉ sợ có chút không đáng giá. Trong lòng tướng sĩ Lưu gia quân nguyện vọng xung phong về phía trước dã không còn nóng bỏng như trước nữa. Bị đám người Bị Trình Danh Chấn và Vương Phi, Trương Cẩnsóng vai xông lên, không ngờ để xuất hiện một lỗ hổng thật dài.
Chỗ lỗ hổng, sĩ tốt Lưu Gia Quân đều tránh lui, Trình Danh Chấn trong sự vây quanh của thị vệ phá vây mà ra. Vẫn lao ra hơn trăm bước, nghe thấy sau lưng tiếng vó ngựa vô cùng thưa thớt, hắn dùng lực vùng chiến mã, dứt khoát dừng bước chân, quay đầu ngựa.
- A!
Một vài sĩ tốt Lưu gia quân chưa kịp điều chỉnh vật cưỡi, bị đám người Trình Danh Chấn vừa vặn bao lấy, Đao chém sóc đâm, chém ngã dưới ngựa.
Hai mươi mấy thị vệ cả người dính đầy máu, đi theo sau Trình Danh Chấn, dựa lưng vào nhau nhìn về phía bụi mù xa xa, Cao Nhã Hiền một lần nữa bày thành một đội ngũ công kích.
- Lại đây, hôm nay không chết không ngừng!
Trình Danh Chấn một tay mang theo nửa thanh mã sóc giành được, lớn tiếng khiêu chiến đối phương.
Cao Nhã Hiền còn đang do dự tiếp tục tiến lên đuổi giết quân địch hay không ngây ra một lúc, thật sự không chắc trận oan uổng này tiếp tục đánh xuống, đến tột cùng sẽ chẳng biết hươu chết về tay ai, thở dài, phất tay ra hiệu các huynh đệ đình chỉ công kích.
- Hôm nay...
Bụi mù nơi xa càng lúc càng gần, đã khép lại ở sau lưng y. Nếu ngươi không đi không còn kịp rồi, Cao Nhã Hiền nhìn về trước, vô cùng không cam lòng, lại theo bản năng muốn nói vài câu độc địa với kẻ chạy trốn phía trước:
- Hôm nay coi như số ngươi gặp may, họ Trình kia, chúng ta...
- Hai người chúng ta sớm muộn gì một người sẽ chết ở dưới đao người kia.
Trình Danh Chấn giơ nửa thanh mã sóc lên, ngút trời thề:
- Hôm nay Trình mỗ lúc này thề, ngươi, Lưu Hắc Thát, Đổng Khang Mãi, còn có những kẻ tay dính máu mẹ ta, thê tử ta, Trình mỗ sẽ không bỏ qua, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt!
- Ta đợi ngươi đến!
Cao Nhã Hiền lo lắng đường lui bị cắt, cũng không còn dũng khí tiếp tục giằng co với Trình Danh Chấn, gắt một câu, giận dữ đẩy chuyển vật cưỡi.
Tướng sĩ Lưu gia quân đều đuổi kịp, lại tiếp tục đuổi theo sau lưng Cao Nhã Hiền chạy đi thật xa. Thật sự không chết không ngừng sao? Nhớ tới ánh mắt thù hận của Trình Danh Chấn khi thề, có người không kìm nổi lặng lẽ quay đầu lại nhìn chung quanh.
Phương bắc, đốt cháy lương thực mà sinh ra khói đặc lên như diều gặp gió, làm khắp nơi và bầu trời đều một màu xám xịt. Ngọn lửa hòa với bụi mù và mây biến thành màu đỏ sậm, trong ráng hồng, dường như có một con quái thú to lớn từ trong khói đặc đi xuống nhân gian, cả người khoác áo bào màu đỏ sậm như máu, giương nanh múa vuốt!
Bạn đang đọc sách mua tại za.lo 0.9.45.78.7.01.8
Dưới bụi mù, nơi mọi người không nhìn thấy, Vương Nhị Mao mang theo mấy chục thanh niên trai tráng, liều mạng gõ trống trận. Ở phía sau bọn họ, mấy chục danh kỵ binh kéo theo cái chổi làm bằng cây cỏ tạm thời làm bụi mù cuồn cuộn rong ruổi trong đất.
Dùng quỷ kế dọa Cao Nhã Hiền bỏ chạy, âm mưu của y đã thực hiện được rồi. Nhưng giờ phút này trên mặt Vương Nhị Mao lại không nhìn thấy vẻ tươi cười bình thản như ngày xưa nữa.