Nhưng vào lúc này, hai người Vương Phi và Trương Cẩn mang theo hơn năm mươi danh thị vệ cũng đuổi tới chiến trường. Thấy chủ soái nhà mình gặp nạn, lập tức liều lĩnh xông tới.
Hơn năm mươi người này tất cả đều là tinh nhuệ trải qua trăm trận chiến, lại phối với binh khí và áo giáp chế thức của nước Đại Đường, bởi vậy khi phát động công kích, lập tức ở bên ngoài chiến đoàn đã mở ra một lỗ hổng đẫm máu.
Thật vất vả mới đưa Trình Danh Chấn vào vòng vây khốn, Cao Nhã Hiền sao có thể để con vịt đang đun sôi mọc cánh bay mất. Huy động lệnh kỳ, đem đại bộ phận binh lực đều điều phủ kín Vương Phi và Trương Cẩn. Trình Danh Chấn trong trùng vây cảm giác được áp lực bên mình buông lỏng, trầm giọng gầm lên, vung đao chém một sĩ tốt Lưu Gia Quân chắn ở trước mặt mình, sau đó phóng ngựa nhảy về trước.
Lương câu Đột Quyết đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, nhảy cao lên nửa trượng, nơi vó ngựa rơi xuống, vừa lúc đụng vào xương sườn vật cưỡi của một tên địch. Con ngựa Hà Bắc màu xanh đen kia bị đau, rên rỉ ngã sấp xuống, quăng chủ nhân rời khỏi yên ngựa ngã bên cạnh, lại bị mấy con chiến mã với tốc độ lao lên giết chết. Trình Danh Chấn mượn dùng mã lực, luân mở trường đao, vẽ một đường vòng tròn trước người, huyết quang văng khắp nơi, lại hai gã kỵ binh Lưu gia quân bị đứt gân gãy xương.
Vài tên kỵ binh Lưu Gia Quân nhìn được cơ hội, phát động công kích từ phía sau lưng hắn. Hai thị vệ theo kịp liều chết ngăn cản, sức cùng lực kiệt, lập tức bị chém chết trong loạn đao. Trình Danh Chấn đột nhiên xoay người, chiến mã vọt tới trước, đao lại bổ về phía ngược hướng với chiến mã. Một cây mã sóc đưa tới sau lưng hắn bị kéo bay, một cây mã sóc khác sượt qua nách hắn, huyết châu bắn lên. Trình Danh Chấn kẹp lấy cán sóc, mũi đao thuận thế chém ngang, mấy ngón tay rơi xuống, người cầm sóc bỏ lại binh khí, ôm cánh tay rú thảm.
Sĩ tốt Lưu gia quân chung quanh cũng giết đỏ cả mắt rồi, người nào cũng phấn đấu quên mình. Trình Danh Chấn vung đao chém ngã một gã gần mình nhất, lại bị một gã khác từ trên lưng ngựa nhảy qua, ôm chặt lấy:
- Cút!
Hắn thấp giọng gầm lên, ra sức vặn vẹo thân thể, ý đồ quăng đối phương xuống ngựa. Sĩ tốt Lưu gia quân đã đánh cược cả tính mạng, thân thể xoay quanh trong không trung, hai chân loạn đạp, hai tay lại vẫn ôm chặt không chịu buông.
Một cây trường sóc mang theo tiếng gió đâm tới, Trình Danh Chấn tránh né không kịp, đành phải nghiêng sang bên cạnh, đồng thời dùng cánh tay đẩy kẻ liều mạng ôm mình ra. Ba mũi trường sóc đâm thủng sĩ tốt Lưu gia quân đang ôm hắn, thế đi chưa hết, nương theo lực chiến mã đánh vào bắp đùi hắn.
Một cơn đau nhức nháy mắt truyền khắp toàn thân, Trình Danh Chấn cắn chặt răng, chuyển đao sang tay trái, lật tay, chém đứt một cán sóc. Sau đó, tay phải từ giữa hai đùi nắm lên ga quân địch đang bị đồng đội mình đâm thủng, còn đang giãy dụa, kéo ra ngoài. Tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai, huyết châu và thịt nát vẩy ra, ít nhất bốn năm binh khí đều đánh trúng vào khiên thịt, thành giẻ rách ở giữa không trung.
Thừa dịp tiếng gầm rú thảm thiết làm người đột kích sợ tới mức ngây người một lúc, Trình Danh Chấn bỏ lại trường đao, hai tay bắt lấy trên bắp đùi mình, cầm thanh mã sóc đâm vào da thịt nửa tấc, kéo mạnh ra ngoài. Đau đớn mãnh liệt khiến hắn loạng choạng, thiếu chút nữa thì ngã xuống ngựa. Nửa thanh trường sóc máy chảy đầm đìa từ trong cơ thể được rút ra, cầm với hoành đao, huy vu mọi nơi.
- Đến đây, giết ta!
Hắn quát lớn, trên mặt, trên tay, trên thân thể, máu tươi nhỏ xuống. Sĩ tốt Lưu gia quân đang từ chung quanh vọt tới nhìn thấy cảnh này, bị dọa ngây người ra, không ngờ theo bản năng đẩy đầu ngựa sai lệch mấy phần.
Nguyên nhân bởi huấn luyện không đủ này khiến cho Trình Danh Chấn trong nguy hiểm kề cận cái chết lại một lần nữa tránh được một kiếp. Thừa dịp quân địch bị dọa đến ngây người, hắn gõ mạnh bàn đạp, Phong lộ Tử dưới háng lập tức lĩnh hội ý đồ của chủ nhân, móng trước giơ cao, loạn đá khắp nơi, làm bức một khe hở của chiến mã quân địch tới gần, sau đó không chút do dự chen lấn đi vào.
Trình Danh Chấn một tay đỡ ở trên yên ngựa, tay còn lại trái phải múa may, tới hiện tại rồi, hắn đã hoàn toàn chỉ dựa vào một hơi gượng chống. Cũng may quân địch bị bộ dạng giống như hung thần ác sát của hắn mà dọa cho bể mật, động tác xông về phía trước hơi chậm chút, không ngờ bị hắn thúc đầu ngựa chạy qua, trực tiếp xông về phía Vương Phi và Trương Cẩn.
- Bảo vệ giáo đầu!
Hai người Vương Phi và Trương Cẩn cũng giết đến cả người toàn máu là máu, phối hợp chém quân địch bên mình, cứng rắng nhận lấy Trình Danh Chấn. Thị vệ bên người đều quay đầu ngựa, giống con kiến tụ lại chỗ ba người, nhanh chóng hình thành vòng nhỏ hẹp, bảo vệ chặt chẽ Trình Danh Chấn.
Cao Nhã Hiền mặt biến thành màu tím đen. Một nửa là bởi vì phẫn nộ, một nửa là bởi vì xấu hổ. Binh lực gấp hơn mười lần lại để Trình Danh Chấn chạy đi, sau này trên lãnh thổ Hà Bắc, họ Cao y cũng không cần lăn lộn nữa. Đem ngăn lệnh kỳ, y nhanh chóng điều chỉnh bố trí, hỗn chiến với quân địch đang đuổi theo và hội hợp với Trình Danh Chân. Sau khi nhanh cóng ngăn lệnh kỳ, mang theo toàn bộ binh mã bày trận chặn đường lui của mọi người.
- Cuộc chiến hôm nay, đánh đến nghiện.
Trình Danh Chấn cố gắng trấn áp cơn buồn ngủ, gượng cười nói với mọi người.
- Ha hả, năm đó khi đi theo Đậu Kiến Đức, bố đã không vừa mắt gã họ Cao kia rồi. Sớm muộn cũng phải dạy gã một bài học, chỉ là vẫn chưa có cơ hội mà thôi.
Vương Phi duỗi duỗi cánh tay, cười lớn đáp lại. Đã trải qua khổ chiến vừa rồi, y và Trương Cẩn lúc ban đầu mang đến mấy chục người lúc này đã không còn tới hai mươi, đồng thời người nào cũng bị thương, nhưng lúc này quyết không thể nói những lời ủ rũ, nếu không, quân tâm võ tan, đoàn người sẽ bị quân địch tùy ý chém giết rồi.
- Chính là kẻ tặc kia sao, bố nhịn gã lâu rồi.
Trương Cẩn cũng đụng lên trước, lau vết máu trên mặt. Y cho tới bây giờ lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại cười chế giễu, nhưng da mặt vẫn kéo căng cứng đấy, giống như là bị người ta thiếu nợ mấy trăm xâu tiền.
Đám thị vệ không có phản ứng với lời nói của Vương Phi, nhưng lại bị vẻ mặt của Trương Cẩn chọc cho bật cười, dụng binh khí chỉ vào y, đều cười không ngừng.
Ngoài hơn hai mươi bước, Cao Nhã Hiền dẫn dắt binh mã dưới trướng bao quanh vây làm một vòng tròn lớn. Thấy đám người Trình Danh Chấn sơn cùng thủy tận mà vẫn chuyện trò vui vẻ, không khỏi tại trong lòng thầm kêu một tiếng khâm phục, phất tay bảo thân binh đang che chở mình tránh ra thành một khe hở nhỏ, chậm rãi tiến ra nửa bước.
- Trình Tướng quân, ta và ngươi coi như là bạn cũ.
E sợ cho khoảng cách gần quá sẽ bị Trình Danh Chấn bùng lên cắn xé, Cao Nhã Hiền giấu nửa người ở trong đám người của mình, cười khuyên bảo.
- Nhớ lại tình cảm năm đó, ta không muốn tổn thương ngươi. Đầu hàng đi, từ nay về sau, ân oán chúng ta xóa bỏ!
- Xóa bỏ?
Trình Danh Chấn đẩy đầu ngựa về phía Cao Nhã Hiền, ý đồ tìm cơ hội tới gần chút. Nhưng thấy đối phương sớm có phòng bị, không thể không buông tha cho loại tính toán này.
- Nói thật nhẹ nhàng và khéo léo, huyết hải thâm cừu, nói là thủ tiêu có thể thủ tiêu sao? Cao tướng quân, ngươi từng nếm thử mùi vị người thân của mình bị giết chưa?
- Chỉ là một nữ nhân mà thôi!
Cao Nhã Hiền cười lắc đầu, cảm thấy sự kích động của Trình Danh Chấn không đáng giá. Hôm nay nếu không phải đối phương nhất thời hồ đồ, tuyệt sẽ không lâm vào khốn cảnh. Loại kích động này y từ trước không có, đời này phỏng chừng cũng sẽ không có.
- Chết đi một, thì lại tái giá, hôm nay...