Chiến mã của Trình Danh Chấn là bảo mã lương câu tốt nhất, cảm giác chiến trường vô cùng nhạy bén. Thấy đối diện nhiều người, lập tức chủ động thả chậm tốc độ. Đợi Cao Nhã Hiền giơ tay chém đứt đầu tướng lĩnh dưới trướng nhà mình, cũng hoàn toàn dừng hẳn bước chân.
Đột nhiên thấy một thi thể không đầu ngã xuống ở phía trước cách mình không xa, Trình Danh Chấn hơi sững sờ, hai mắt đỏ bừng hiện lên một tia mờ mịt. Nhưng rất nhanh, hắn vừa giống như một con hổ bị cướp đi thức ăn, rống giận lên, hai chân thúc vào bụng ngựa, kéo đao xông đến chỗ Cao Nhã Hiền.
- Ta phải giết ngươi.
Cùng với tiếng hô điên cuồng, một người một con ngựa nhanh chóng bổ nhào vào. Cao Nhã Hiền vốn nghĩ rằng hành vi chém tướng trước trận của mình có thể áp chế nhuệ khí của đối phương, lại không nghĩ rằng Trình Danh Chấn căn bản không bị áp chế, mà càng trở nên điên cuồng hơn. Trong lòng y thầm kêu khổ, giơ đao lên gấp gáp ứng chiến.
- Leng keng.
Binh khí hai người đụng nhau giữa không trung, bắn ra hoa lửa. Thân thể của Cao Nhã Hiền vặn vẹo uốn éo, thuận thế rút hoành đao về, nhanh chóng đâm về phía đùi của Trình Danh Chấn.
Đây là chiêu số tinh diệu mà y đã tổng kết nhiều năm thực chiến, căn bản không cho kẻ thù đủ thời gian chống đỡ. Chỉ cần một đao đâm ra, dù không cắt đứt đùi của đối phương xuống thì cũng sẽ khiến cho thương thế quá nặng mà thoát ra khỏi trận chiến. Ai ngờ Trình Danh Chấn không thèm nhìn về phía lưỡi đao sắc bén đang đâm về đùi mình, chỉ cười lạnh, tay đâm binh khí vào ngực Cao Nhã Hiền.
Hai vật cưỡi cũng đã tăng lên tốc độ, chỉ cần binh khí bổ trúng, bất kể là ai mau ai chậm, không thiếu được cả hai sẽ bị thương. Sau đó có lẽ Trình Danh Chấn sẽ bởi vì đùi bị cắt, đổ máu mà chết, còn Cao Nhã Hiền trên ngực bị đâm một đao chỉ sợ cũng không sống được vài ngày. Loại mua bán lấy mạng đổi mạng này không ai nguyện ý làm. Cao Nhã Hiền đã kéo mũi đao lại, lại là tiếng leng keng giòn giã vang lên, đỡ lấy binh khí của Trình Danh Chấn đang đâm vào ngực mình.
Hai ngựa giao qua, hai người nhanh chóng tách ra nhau. Đuổi phía sau Trình Danh Chấn chính là vệ sĩ của Lưu Đại tráng, thấy chủ tướng nhà mình bị quân pháp chỉnh ngay ngắn, sợ tới mức kêu lên thảm thiét, lập tức giải tán. Phía sau Cao Nhã HIền là dòng chính của y, nhìn thấy có cơ hội có thể đi, đều thúc ngựa lao qua.
- Ta phải giết ngươi.
Trình Danh Chấn giống như hổ điên, không hề sợ hãi nhảy vào đám người, trường đao múa may, tạt ra một mảnh huyết quang. Bốn gã thân tín gắt gao đuổi kịp, bỏ qua Cao Nhã Hiền, bảo vệ sau lưng Trình Danh Chấn. Vài tên thị vệ Lưu Gia quân cách bọn họ gần nhất đều ngã khỏi chiến mã, không gian xung quanh lập tức tăng lớn, hoàn toàn dựa vào bản năng nhiều năm dưỡng thành.
Ngoài hơn bốn mươi bước, Cao Nhã Hiền cũng khó khăn đẩy chuyển đầu ngựa. Nhìn thấy Trình Danh Chấn chém thân vệ của mình như chém đồ ăn, giận không kềm được. Hai chân mãnh liệt đập bàn đạp, tăng tốc độ xông về phía Trình Danh Chấn
Khoảng cách còn bốn mươi bước, đối với chiến mã mà nói chỉ là hai lần hít thở. Trong chớp mắt, hai người lại đã giết tại một chỗ. Trình Danh Chấn một đao lực bổ, làm cho Cao Nhã Hiền phải đỡ bảo vệ mình. Sau đó lại là một đao nghiêng chém, liều mạng cùng đối phương ngọc nát đá tan. Chiến mã giao thân lại quay đầu lại, cứng rắn đoạt công ba chiêu, ngay cả cơ hội nửa phần trả đòn cũng không lưu lại cho đối phương.
Hai người lại lần nữa giao qua, trên trán của Cao Nhã Hiền đổ đầy mồ hôi. Trong trí nhớ của y, năm đó dưới trướng Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn vốn là một người khiêm tốn. Làm người khiêm tốn, nói chuyện hòa khí, nếu không liên hệ tên người và chiến tích kiêu hãnh với nhau, thì phần lớn mọi người đều cảm thấy hắn là một thư sinh, mà không phải là võ tướng. Cho nên giao thủ với Trình Danh Chấn, trong lòng Cao Nhã Hiền có mười phần nắm chắc. Nhưng tuyệt đối y không thể ngờ là khi người khiêm tốn nổi điên lên thì lại còn mạnh mẽ liều mạng hơn nhiều so với giang hồ mãng phu.
Tiếng vó ngựa do quay ngược lại mà trì hoãn, sau đó lại chuyển vòng lại. Hơn mười bước, Trình Danh Chấn mang theo bốn gã thân binh của mình lần lượt đẩy chuyển chiến mã lần thứ ba. Hắn nhẹ nhàng chuyển đầu, giống như đang quan sát mình đang ở chỗ nào, sau đó mũi đao chỉ mạnh về phía Cao Nhã Hiền:
- Đi, theo ta giết hắn!
Bốn gã thân binh hơi sững sờ, nhìn nhau, nhanh chóng kẹp chặt bụng ngựa. Năm người, xếp thành một hình tam giác công kích nho nhỏ, lần thứ bai vọt tới quân địch nhiều hơn mình gấp trăm lần.
Lần này xuất động, Cao Nhã Hiền là vì tiếp ứng đội vận chuyển lương thực nhà mình, cho nên bên người mang đủ nhân sự, tuy rằng nửa được nghe được báo động, nhanh chóng đuổi tới, đem đội ngũ phân tán ra, lúc này cũng đã quanh co khúc khuỷu đuổi tới là ba bốn trăm tên, nhìn thấy năm tên quân địch dám khởi xướng tấn công với bên mình vài trăm người, lập tức có cảm giác nhục nhã. Không đợi Cao Nhã Hiền ra lệnh, các tướng sĩ thúc cưỡi, một loạt mà lên, vây quanh Trình Danh Chấn, hận không thể lập tức chặt bọn hắn thành thịt vụn.
Trình Danh Chấn cấp bổ hai đao, chắn kẻ thù ở trước mặt mình. Tướng địch quân bổ ra một đường khe hở nỏ, cứng rắn chen vào giữa. Bốn gã thị vệ hai người một tổ, theo sát sau lưng Trình Danh Chấn, trái bổ phải chắn, chỗ hổng của tướng quân địch nhanh chóng mở ra:
- Ta phải giết ngươi.
Trình Danh Chấn điên cuồng mà rống to, lưỡi đao đảo qua trên cổ một gã quân địch, để lại một thi thể không đầu. Huyết quang từ trên cổ người phụt ra, nháy mắt bắn tung lên ba thước. Thân thể gã ngã sang bên cạnh, áo choàng từ sau lưng trải ra đến tận đuôi chiến mã, bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Đạp trên máu của kẻ địch, bốn gã thị vệ bám chặt, đao phân tả hữu, bổ về phía kẻ địch gần mình nhất. Thân tín của Cao Nhã Hiền đều ngã xuống ngựa, lớn tiếng kêu thảm thiết. Trình Danh Chấn đối với náo động ồn áo bên cạnh mình đều bịt tai không thèm nghe, giục ngựa đụng vào một gã đối thủ ngã lăn, ngay sau đó dùng một đao chặt đứt một đầu mũ giáp, mặc kệ là kẻ dưới mũ giáp kia còn sống hay chết, hắn lại vung đao chặt đứt cánh tay kẻ khác. Chiến mã lướt ua, để lại một đường máu ướt đẫm.
Năm người, không ngờ ở trong mấy trăm quân địch giết đi vào hơn bốn trượng. Kỵ binh của Lưu Gia quân chung quanh bị giết đến lông tóc dựng đứng, trong lúc nhất thời, không ngờ lại không đề nổi dũng khí tiếp tục tiến lên vây đánh. Cao Nhã Hiền xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tự mình quơ hoành đao chạy ra nghênh đón. Lần này, rốt cuộc y cũng tranh thủ trả đòn một đao, sau đó ra sức tách hai người ra, phẫn nộ phát tiết vào thị vệ sau lưng Trình Danh Chấn.
Đáng thương cho thị vệ võ nghệ không cao bằng Cao Nhã Hiền, bị chém ngã xuống ngựa, sau đó bị phân thây sii loạn đao của quân địch. Bên kia Trình Danh Chấn cũng chém ngã hai gã thị vệ của Cao Nhã Hiền, tiếp tục tiến lên nửa trượng nữa. Lại một thị vệ kêu thảm ngã xuống ngựa, sau đó ra sức đứng lên, lảo đảo định ngăn trở sau chiến mã của Trình Danh Chấn. Quân địch như nước lũ nhanh chóng che mất gã, Trình Danh Chấn mang theo hai gã thị vệ còn lại từ mặt khác của chiến đoàn xuyên ra ngoài trận, sau đó chậm rãi mang vật cưỡi, quay đầu ngựa.
Dù sao thân thể cũng không phải làm bằng sắt, giờ phút này, trên người Trình Danh Chấn đã nhuốm đầy vết máu, không phân biệt rõ là máu của hắn hay là máu của kẻ địch. Một tia đau đớn thẩm thấu qua da thịt hắn, chậm rãi làm thức tỉnh linh hồn điên cuồng của hắn. Quay đầu nhìn hai gã thị vệ trung thành và tận tâm, hắn cười sầu thảm:
- Còn có khí lực không? Chúng ta hình như bị người chặn rồi!
- Là chúng qua đã giết xuyên qua trận địa địch đấy.
Hai gã thị vệ còn lại, một gã vóc dáng khá cao, lau mặt, cười lớn đáp lại:
- Giáo đầu, vừa rồi chúng ta năm người mà giết xuyên đại trận vài trăm người đấy.
- Thật sao?
Trình Danh Chấn tự hào nhếch môi, lộ ra hàm răng đỏ máu tươi. Rốt cuộc lâm vào trùng vây ra sao, hắn hoàn toàn không nhớ rõ. Hồi tưởng lại, hình như là tên họ Vương vũ nhục Quyên Tử, sau đó mình mở đường giết đuổi hắn ta, giết tới giết lui, thì giết tới vị trí này.
Đây không phải là việc một chủ tướng nên làm. Tuy nhiên, hối hận thì cũng đã muộn rồi, mặt nhăn lại, hắn ngẩng đầu cười to:
- Ha hả, có chút thú vị. Đối diện thật là nhiều người, bên kia cũng không ít người vây qua. Dù thế nào cũng phải nghỉ một chút, sau đó chúng ta lại giết ra ngoài, được không?
- Nghe theo Giáo đầu đấy.
Một gã thị vệ khác thấp hơn chút, trên người cũng nhiều vết thương, thịt như lật ra ngoài áo giáp:
- Huynh đệ Cẩm tự doanh chúng ta sợ ai chứ.
Cẩm tự doanh, thật là một cái tên xa xôi. Trình Danh Chấn lại nhớ rất rõ ràng, khi mình vừa mới tiến vào đầm Cự Lộc, doanh trại của Quyên tử đã dùng cờ hiệu này. Từ đó về sau, Quyên tử giao Cẩm tự doanh cho hắn, để mặc hắn sáp nhập, sàng chọn, thành lập nên một Nhuệ sĩ doanh, Minh Châu doanh. Cho tới bây giờ chưa bao giờ hoài nghi trận pháp mình bình địa ra có hữu hiệu hay không? Cho tới bây giờ, chưa từng hoài nghi mình cứ khoa tay múa chân vẽ ra tương lai có thật hay không?
Mà Quyên tử thì thanh thản trở thành nữ nhân của mình, để đao xuống, cầm lấy cây kéo và châm tuyến. Tuy rằng nàng may được quần áo, gần như đến bây giờ vẫn chưa thể vừa vặn người mình. Tuy rằng nàng làm được giầy, trên cơ bản đều là một chân lớn, một chân nhỏ đấy. Nhưng trong những năm tháng lạnh như băng tối tăm kia, trong mắt của nàng lại lưu trữ một nơi ấm áp duy nhất ở trên thế gian cho mình. Mỗi khi mình vung đao hò hét xung phong liều chết trong quân trận, là lúc lại nhớ đến đôi mắt trông mong mình ở nhà kia, cả người lại tiếp tục có khí lực.
Bất kể phía trước là núi đao hay là biển lửa, chỉ cần có đôi mắt ân cần kia vẫn còn, thì mình sẽ bổ ra được một còn đường. Quyên tử, nàng đang nhìn ta sao? Nàng xem đi, ta ở trong thiên quân vạn mã rong ruổi lui tới, nhìn ta khinh cuồng trong quân vì nàng.
- Giết!
Trình Danh Chấn nhổ ra một bãi nước bọt dính máu, mũi đao lại lần nữa chỉ vào kết trận quân địch.
- Giết sạch bọn họ!
Hai gã thị vệ lớn tiếng đáp lại, xách động chiến mã, bảo vệ sau lưng Trình Danh Chấn, không rời nửa bước.
Bọn họ là người của Cẩm tự doanh, Thất đương gia đã phó tác tính mạng của Giáo đầu cho bọn họ, Thất đương gia đang nhìn, bọn họ không dám phụ lòng.
- Hay cho một nam tử hán.
Nhìn đến Trình Danh Chấn lại giục ngựa giết tới đây, Cao Nhã Hiền không kìm nổi thấp giọng tán thưởng. Quân lương được mất, đến hiện tại vốn đã không cần nghĩ rồi. Nếu quan áp tải lương thực Lưu Đại Tráng đã bị Trình Danh Chấn đuổi như đuổi thỏ ra ngoài mười dặm, khẳng định quân tâm của đám quân bảo vệ lương thực đã không còn nữa. May mắn chính là, Trình Danh Chấn không cẩn thận cũng đã rơi vào trong lưới của mình. Giết chết hắn, chẳng khác nào nhổ một cây gai độc cắm trên lưng Lưu Gia quân.
Mấy trăm kỵ binh của Lưu Gia quân như thủy triều tiến lên, có một chút đau tiếc, xuống tay không lưu tình chút nào.
Trình Danh Chấn như một chiếc thuyền lá nhỏ, nhảy lên trong biển người, ép xuống, ép xuống, nhảy lên. Hắn biết rằng, Đỗ Quyên luôn luôn nhìn, từ một khắc lần đầu gặp nhau ở ngoài huyện Quán đào, tận đến hiện tại, hai mắt đưa tình, khóe miệng mỉm cười.
Lại là mùa xuân rồi, hoa đào trong đầm Cự Lộc hẳn là đã nở rồi.
Mỗi lần xuân đến, có còn nụ cười tươi như trước nữa không!