Khoảng cách này dù bị mũi tên lông vũ bắn trúng, cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng. Nhưng Vương Tiểu Ba lại xuất phát từ bản năng bèn ẩn thân dưới đăng. Mũi tên lông vũ sượt qua eo gã, rơi xuống đất. Khi gã lại lần nữa đứng thắng thân thể trên lưng ngựa, thì Trình Danh Chấn đã cách gã chỉ có hơn hai mươi bước.
- Bắn tên!
Vương tiểu Hồ xé cổ họng hô to. Trong lòng rất hối hận mình vừa rồi không nên nói ra những lời ác sát chọc giận Trình Danh Chấn. Sĩ tốt của Lưu Gia Quân mới vừa rồi còn đang ôm tâm tính nghe chủ tướng hai bên đấu võ mồm, không ngờ Trình Danh Chấn thân là chủ soái một phương lại trở mặt nhanh như thế. Nghe tiếng gầm lên của Vương Tiểu Ba, mới vội vàng giương cung lên, bắn tên ra ngoài.
Trên người Trình Danh Chấn bị trúng ba bốn mũi tên lông vũ, kỵ binh theo sát hắn cũng bị trúng hai ba mũi tên, nhưng việc khởi xướng tấn công quá đột ngột, cung tiễn thủ quân địch căn bản chưa kịp kéo căng cung, bởi vậy tên bắn ra vô cùng nhẹ, chỉ kẹp vào tầng bì giáp dầy thì đã mất đi lực tiến tới.
Nhóm cung tiễn thủ Minh Châu Doanh đi sau kỵ binh cách đó không xa lại không khách khí như Lưu Gia Quân, nhìn thấy song phương bắn tên, lập tức nâng cung trả thù. Đoạt trước Trình Danh Chấn nhào vào trước quân trận, một lớp tinh mịn mũi tên liên tiếp bắn tới, làm đội bảo hộ lương thực lại lần nữa người ngã ngựa đổ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Vương Tiểu Ba có phản ứng chính xác, Trình Danh Chấn đã vọt tới, vung trường đao màu xanh đen lên, bổ vào vai gã. Vương Tiểu Ba dầu gì cũng là người lăn lộn trong biển máu, dưới sự gấp gáp, theo bản năng dựng trường thương lên đỡ, chỉ nghe một tiếng “keng” vang to, trường đao chém vào cán thương nửa tác, vụn gỗ bắn ra, ngay sau đó, Trình Danh Chấn mượn dùng tốc độ chiến mã rút đao, vung tay, lại một đao chạy dọc cột sống của Vương Tiểu Ba.
Nghe tiếng gió, Vương Tiểu Ba lập tức cúi người, ánh đao như dải lụa dán qua cổ gã, làm nổi lên cả da gà. Căn bản không để cho gã có cơ hội trả đòn, theo sát sau, đao thứ ba của Trình Danh Chấn lại tới nữa, lần này lại là mông của chiến mã, giống như tiếng roi da hung tợn rút xuống.
“Phập”
Dây lưng mang theo thịt bay ra, con chiến mã đáng thương đau đớn bốn vó chổng mạnh về phía trước, thiếu chút nữa quăng Vương Tiểu Ba xuống ngựa. Sĩ tốt Minh Châu Doanh đối diện cũng đã đuổi tới, mấy cán đao cũng đánh xuống ngựa của Vương Tiểu Ba. Đáng thương Định Viễn Tương Quân Vương Tiểu Ba bảo vệ được mình nhưng không bảo vệ được chiến mã, rất nhanh bị chém rơi xuống lưng ngựa, sinh tử chưa rõ.
Tới rồi lúc này, thân binh của Vương Tiểu Ba mới như ở trong mộng mới tỉnh. Quơ binh khí ý đồ tiến lên cứu chủ. Bị Trình Danh Chấn một mình cưỡi ngựa ngăn trở đường đi, liên tiếp chém bay bốn năm người.
- Oan có đầu, nợ có chủ, không cho phép ai có thể thối lui!
Trong loạn quân, các huynh đệ Minh Châu Doanh g kêu lên hò hét. Bảo vệ Trình Danh Chấn, lao ra một đường máu, vọt tới trước mặt trợ thủ Lưu Đại Tráng của Vương Tiểu Ba.
Sau lưng còn có hơn bảy ngàn huynh đệ, phía trước lại xông tới chỉ có vài chục kẻ thù. Mặc dù con cháu Minh Châu mai phục hai bên quan đạo một loạt xông lên, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không trở thể lấy tính mạng mọi người. Nhưng Lưu Đại Tráng lại bị kết quả của Vương Tiểu Ba sợ tới mức không còn can đảm gì nữa, theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Người nào không thù không oán với Trình Danh Chấn ta, tránh ra.
Trình Danh Chấn lau máu trên mặt, ở trên lưng ngựa hô to, thuận tay ngăn một trường thương đâm tới, mũi đao mượn đường xông lên của chiến mã, theo cán thương vẽ xuống.
Một tiếng kêu thảm vang lên, mấy ngón tay bay lên bầu trời. Sĩ tốt Lưu Gia quân ôm cánh tay bị thương lăn lộn nằm trên đất.
- Tránh ra, tránh ra. Lưu Hắc Thát tạo nghiệt, các ngươi đi theo làm gì.
Vương Phi và Trương Cẩn một tả một hữu, liều mạng đuổi theo Trình Danh Chấn. Sau khi Đỗ Quyên chết, hành động của Trình Danh Chấn không hề kiểm soát, mọi người vẫn luôn không yên tâm. Vừa rồi làm một chủ tướng diễn xuất nên có ở trước trận hai quân, rõ ràng là không muốn mình được sống lâu thêm đấy.
- Oan có đầu, nợ có chủ!
Trình Danh Chấn tiếp tục hô to, khàn cả giọng. Chỉ có vào lúc này, hắn mới cảm giác được mình thật sự đang sống. Vài sĩ tốt Lưu Gia quân tránh né không kịp, bị hắn đuổi theo chém vào lưng, huyết quang vẩy ra. Vó ngựa bước qua thi thể quân địch, đuổi sát Lưu Đại Tráng không ngừng. Ánh mắt đỏ bừng kia, tên chật vật chạy trốn kia dường như chính là bản thân Lưu Hắc Thát, chỉ cần có thể đuổi gần thêm vài bước nữa là có thể vung đao đem chém chết.
Vương Nhị Mao huy động lệnh kỳ, đem toàn bộ huynh đệ đều đi lên. Lưu Gia Quân đã vỡ rồi, mặc kệ Trình Danh Chấn hôm nay có cử chi thích đáng hay không, hắn như kẻ điên xung phong liều chết, thực tại nhận được hiệu quả không tưởng.
Huynh đệ Minh Châu Doanh hội tụ thành nước lũ, như thủy triều nhằm về phía xe lương thực. Đây mới là sát chiêu chân chính hai người trước đó mai phục, nhưng giờ phút này, đã hoàn toàn là dệt hoa trên gấm. Quân địch vốn đã bị Trình Danh Chấn dẫn người cứng rắn xung thành hai nửa nhìn thấy nhiều kỵ binh từ hai bên quan đạo đánh tới, tức thì hoảng loạn, người nhát gan thì bỏ lại binh khí, quỳ gối run rẩy trước xe lương thảo.
Đối với hết thảy phát sinh phía sau, Trình Danh Chấn như không nhìn thấy, có lẽ là bởi tin tưởng tuyệt đối năng lực cầm binh của bạn tốt, có lẽ hắn đã bị huyết quang làm mất đi phương hướng. Đuổi theo Lưu Đại Tráng, hắn một đường bám chặt, mũi đao sau nhiều lần vẽ xuống đã đập lên sau lưng ngựa. Bên cạnh hắn chỉ có bốn gã thị vệ, cách vài chục bướ, đã có mười mấy tâm phúc của Lưu Đại Tráng đang cố gắng tới gần, ý đồ dưới đao cứu tướng quân nhà mình. Xa hơn, còn lại là Vương Phi và Trương Cẩn và hơn năm mươi mấy kỵ binh Minh Châu Doanh, nhanh như điện xuyên qua quân địch đang tán loạn, bỏ chiến trường lại sau lưng.
- Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.
Lưu Đại Tráng thúc mạnh vào bụng ngựa, muốn khóc cũng khóc không được. Ở dưới trướng Lưu Hắc Thát, gã đã giao thủ với không ít người, cũng được coi là một tướng dũng mãnh. Nhưng điên cuồng giống như Trình Danh Chấn, thì gã lại chưa từng gặp bao giờ. Chết trong tay người bình thường có lẽ không có ủy khuất, nhưng chết trong tay kẻ điên, bất kể thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Càng sốt ruột, gã càng không có nổi tâm tư quay lại nghênh chiến. Thậm chí ngay cả quân kỷ của Lưu Gia Quân gã cũng quên hết, chỉ muốn sớm dứt bỏ kẻ điên sau lưng mình, sớm về đại doanh để báo tin. Lộ trình hơn ba mươi dặm chớp mắt đã kéo gần một nửa, xa xa, gã thấy một số chiến mã đối diện, sau đó, là một lớp lớp bụi mù cuộn cuộn.
Là cứu binh, cuối cùng cứu binh cũng đã tới rồi.
- Cứu mạng...
Nghĩ được mấu chốt trong đó, Lưu Đại Tráng xé cổ họng tru lên. Tướng lĩnh dẫn quân ngây ra một lúc, rất nhanh đã hiểu rõ mình gặp phải thế cục gì. Giao lệnh kỳ cho đồng nghiệp bên cạnh, y dẫn theo vài tên thân binh, dùng tốc độ nhanh nhất ra đón.
- Cứu...
Lưu Đại Tráng mừng như điên, thét chói tai. Tiếng kêu chỉ phát ra một nửa, lại đột nhiên ngừng lại. Thân thể mất đi cái đầu tiếp tục vọt về trước mấy bước, phụt ra một cỗ máu đỏ sẫm, ngã vào vũng bùn ven đường. Đầu người bay ở trong không trung dường như không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy, quay vòng vài cái, mắt mở to hoảng sợ.
Đại tướng Cao Nhã Hiền Lưu Gia Quân đối diện chạy tới thu đao, mang ngựa oán hận gắt về thân thể trên mặt đất:
- Kẻ nhát gan, làm mất cả thể diện của bố đây.
Mắng xong, y ngẩng lên, dùng mũi đao chỉ vào Trình Danh Chấn:
- Cao mỗ ở đây, muốn liều mạng, cứ việc phóng ngựa qua đây!