Từ bản chất, gã không phải một người độc ác. Ở sâu trong nội tâm cũng không muốn tàn nhẫn lấy đi số lương thực mà dân chúng dựa cả mạng sống vào đó, nhưng nếu không làm như vậy, Lưu Gia Quân tuyệt đối sống không qua mùa hè sắp đến. Triều đình Đại Đường không phải Đại Hạ, Lý lão ẩu cũng sẽ không mềm lòng không như Đậu Vương Gia năm đó. Người giống như gã một khi bị bắt được thì sẽ rơi vào kết cục gì, vết xe đổ kia rõ ràng đấy, đoàn người đều thấy được, căn bản không cần ai phải nhắc nhở.
Đậu Kiến Đức từng bắt được Lý Thần Thông, Từ Mậu Công, Ngụy Trưng. Nhưng Đậu Kiến Đức lại đối đãi bọn họ như thượng khách. Đậu Kiến Đức bị Lý Đường bắt được một lần, thì ngay lập tức đầu một nơi thân một nẻo. Cũng là đầu một nơi thân một nẻo còn có Vương Thế Sung, Lý Mật và Chu Xán. Chỉ cần bọn họ từng đối địch với Đại Đường, thì khó thoát khỏi cái chết. Mặc dù là giống Đơn Hùng Tín vũ phu đơn thuần như vậy chủ động chịu thua, khẩn cầu nguyện trung thành vì Đại Đường lập công chuộc tội, cũng sẽ không bị buông tha.
Trong lòng suy nghĩ, Vương Tiểu Ba cảm giác danh vọng và năng lực của mình kém xa những người trên, cho nên, nếu chẳng may ngày nào đó Lưu Gia Quân Binh bại, gã tuyệt đối không có một tia đường sống. Bởi vậy, lúc này, gã chỉ có thể xóa bỏ chút lương thiện còn lại trong lòng mình đi. Nếu quả thật bất hạnh có một ngày như vậy, gã tình nguyện dùng đao cắt cổ của mình, lấy máu trả máu.
- Đây là ta nợ phụ lão Hà Bắc đấy, mà không phải thiên tử Đại Đường!
Híp mắt nhìn thoáng qua tà dương từ từ ngả về phía tây, Vương Tiểu Ba có chút bi tráng nghĩ vậy. Trong lòng của gã kỳ thật rất rõ ràng, ngày đó nhất định sẽ tới, dù là mình có cố gắng đi chăng nữa, thì đó cũng là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Đột nhiên, một tiếng tiếng kêu sợ hãi chói tai đã cắt đứt mộng tưởng hão huyền của gã. Quay đầu lại nhìn lại, phía sau đội ngũ dâng lên một cỗ bụi mù, mấy chục con khoái mã xâm nhập trong đội lương thực. Người đàn ông trên lưng ngựa cầm hoành đao giống như lưỡi hái, cắt lật các huynh đệ gọn gàng sạch sẽ.
- Đao thật là nhanh!
Vương Tiểu Ba hãy còn đắm chìm ở trong bi phẫn phản ứng đầu tiên không phải điều chỉnh bố trí, mà là kẻ đột kích đến bất ngờ mà hô to một tiếng. Ngay sau đó, gã bị những tiếng kêu thảm thiết của các huynh đệ mà từ trong mộng bừng tỉnh lại:
- Kết trận, kết trận!
Tiếng kêu khô khốc vang dội từ trong cổ họng cứ như không phải là thanh âm của gã truyền khắp vùng quê. Theo sát sau, có trận mưa tên bay tới, làm Lưu Gia Quân đang gấp gáp ứng chiến ngã xuống thành một mảng lớn.
Chợt bị tập kích, Lưu Gia Quân bị đánh cho đầu óc choáng váng. May bọn chúng có nhân số nhiều, sau khi bị tổn hại hơn ba trăm tính mạng mới miễn cưỡng ổn định đầu trận tuyến. Kỵ binh Lúc trước nhảy vào trong đội ngũ chém lung tung đã lui xuống, cách với đội ngũ khoảng hơn trăm bước. Trên lưng ngựa, tướng quân cao gầy vung đao chỉ tay.
- Bình Ân Trình Danh Chấn tới trả thù đây, các huynh đệ đối diện, hay bỏ lương thảo, Trình mỗ sẽ tha cho.
- Trình Danh Chấn? !
Vương Tiểu Ba nhíu chặt lông mày. Thật sự nghĩ mãi không rõ, Trình Danh Chấn đã biến mất hơn mấy tháng sao đột nhiên lại xuất hiện ở quận Tương Quốc. Trong trí nhớ, đường ra phía nam của đầm Cự Lộc đã bị phong hoả đài và bảo trại chắn đến sít sao đấy, dù là vịt nước từ trong đầm có bay ra thì cũng không thoát được ánh mắt giám thị của bọn chúng. Không ngờ Trình Danh Chấn thần không biết quỷ không hay lại giết đi ra, sau lưng còn mang theo ít nhất hơn bốn nghìn huynh đệ.
Nơi này khoảng cách đại doanh Lưu Hắc Thát chỉ có hơn ba mươi dặm, nhận được báo động, kỵ binh ở nửa canh giờ có thể đuổi tới chiến trường. Sau khi trải qua bối rối ban đầu, trong lòng Vương Tiểu Ba nhanh chóng phân tích tình thế ưu khuyết song phương địch ta, ra hiệu cho cấp phó tướng Lưu Lưu Đại Tráng đi điều chỉnh trận hình. Còn gã thì thúc chiến mã về phía trước, rời khỏi bổn trận mấy bước, nhẹ nhàng chắp tay với Trình Danh Chấn:
- Năm đó ở dưới trướng Đậu Vương Gia, ta đã từng nghe đến cái tên của ngươi. Mỗ là Vương Tiểu Ba, hôm nay phụ trách hộ tống lương thảo đi quân doanh, kính xin Trình Tướng quân nhớ đến tình cảm ngày xưa, cho Vương mỗ một con đường đi.
Dường như không ý thức được Vương Tiểu Ba đang mượn cớ kéo dài thời gian, Trình Danh Chấn tay đặt lên chuôi đao, cười đáp lễ.
- Xin chào Vương huynh đệ. Trình mỗ hôm nay không phải đến vì ngươi.
Nói xong, thanh âm của hắn đột nhiên dâng cao, như sư tử gầm quát to về phía mấy ngàn huynh đệ Lưu Gia Quân hộ tống lương thảo:
- Lưu Hắc Thát giết mẹ già và thê tử của ta, ta với hắn có thù không đội trời chung. Đó là thù riêng, không liên quan đến chư vị. Xin huynh đệ đối diện thối lui, để ta thiêu hủy lương thảo. Oan có đầu, nợ có chủ, đầu đao của Trình mỗ không muốn dính máu huynh đệ nhà mình.
- Oan có đầu, nợ có chủ, đầu đao của chúng ta không muốn dính máu huynh đệ nhà mình, không muốn dính máu huynh đệ nhà mình.
Vài tướng lĩnh giơ đao lên cao, rống giận theo Trình Danh Chấn. Thanh âm như sấm sét nửa đêm, làm binh tốt hộ lương thực đều biến đổi sắc mặt trắng bệch.
Trận đánh trước mắt này như nào, trong lòng rất nhiều người đã không còn hy vọng thắng lợi gì nữa. Chỉ có điều sợ hãi quân Đường trả thù, mới đi theo chủ soái gắng gượng chống đỡ. Giữa Trình Danh Chấn cùng Lưu Hắc Thát có ân oán gì, trong mười sĩ tốt bình thường thì có bảy tám người không biết chút nào. Nhưng câu nói “"Oan có đầu, nợ có chủ" kia của Trình Danh Chấn lại làm bọn chúng tim đập thình thịch.
- Lưu đại soái làm gì họ Trình đấy? Hắn mang theo ít người mà dám cướp lương thực sao?
Lúc này, có sĩ tốt thì thầm với nhau.
- Lúc Lưu đại soái khởi binh, hình như đã bắt được già trẻ cả nhà của Trình Danh Chấn, sau đó một hơi toàn bộ giết sạch!
Có người chỉ nghe nói cái đại khái, nhưng lại làm như tận mắt chứng kiến, thêm mắm thêm muối.
Phàm là con người trong lúc nguy cấp, theo bản năng đều muốn trốn tránh. Triển vọng của Lưu Gia quân không lạc quan, vừa rồi Trình Danh Chấn mang theo nhân mã lao tới xung phong liều chết như vào chỗ không người, tư thế dũng mãnh gan dạ đã để lại ấn tượng vô cùng khủng bố trong lòng bọn chúng. Lúc này hắn lại nói rằng mình đến chỉ vì trả thù riêng, không muốn giao thủ với mọi người. Chúng huynh đệ hộ tống lương thực ngoại trừ một số ít quan quân ra, còn lại bảy tám phần là mất hết dũng khí liều mạng một trận chiến.
Mắt thấy Trình Danh Chấn nói hai ba câu đã làm cho quân tâm của nhà mình đại loạn, Vương Tiểu Ba không dám kéo dài nữa, cầm trường mâu chĩa ra, hô to với Trình Danh Chấn:
- Họ Trình kia, có gan thì giết đến đây quyết một trận tử chiến. Ông nội hôm nay sẽ thanh toán ngươi, chém chết ngươi, để ba thi thể nhà ngươi cũng chôn chung một đống…
Vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên tối sầm tối lại. Trình Danh Chấn đối diện giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trước mặt Vương Tiểu Hồ. Cũng không quản mũi tên lông vũ có bắn trúng mục tiêu hay không, Trình Danh Chấn bỏ lại kỵ cung, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, một mình cưỡi ngựa giống như tia chớp, trực tiếp bổ về phía đội lương.