Phạm Nhàn bắt đầu đã cảm thấy một tia nguy hiểm, dường như sau lưng y có
một ánh mắt lạnh lùng quan sát, liệu đây có phải là cạm bẫy hay không? Liệu có
phải là ai đó đã bày sẵn hố chông, chờ mình tới vạch trần những chuyện này?
Nếu tiếp tục đào sâu, y lo sẽ làm kinh động nhân vật lợi hại đang ẩn sau bức
màn, vì vậy y dứt khoát ngừng cuộc điều tra về thuốc men, quay trở lại con
đường mình nên đi.
Bởi vì y đã hiểu được một điều, không ai biết đến mối quan hệ giữa mình và
Hồng Trúc nên không ai nghĩ đến việc lợi dụng mối quan hệ này. Nếu thực sự
có một bàn tay khác đang cố gắng điều khiển sự việc này, thì rõ ràng mục đích
của kẻ đó cũng giống như mình. Chỉ cần khi sự việc kia xem ra không liên quan
gì đến mình, bàn tay đó sẽ không thể lợi dụng mình.
Thuốc là mấu chốt, nhưng cũng không phải là mấu chốt, quan trọng hơn cả vẫn
là cõi lòng của Thái tử. Thuốc có thể có tác dụng thúc đẩy một chút, nhưng
phương pháp hành động như thế này thật sự hiếm có khó tìm. Phạm Nhàn suy
đoán, nếu như thứ thuốc đó thật sự có vấn đề, thì người làm điều này sẽ là ai?
Chỉ trong chốc lát, vài cái tên đã lập tức xuất hiện trong đầu y, người có động cơ
để làm việc này, không chỉ là người lúc nào cũng muốn đẩy Trưởng công chúa
và Thái tử xuống ngựa như mình, mà còn có vị Nhị điện hạ đã nhận được sự
giúp đỡ từ Diệp gia, nhưng lại bắt đầu loáng thoáng nhận thấy Thái tử muốn
cướp lấy vị trí của mình trong lòng Trưởng công chúa.
Thậm chí có thể là... Hoàng đế.
Trong cỗ xe ngựa, Phạm Nhàn giật mình kinh hãi, lại vô thức lắc đầu. Mặc dù y
luôn đề phòng Hoàng đế, nhưng Hoàng đế đối xử với y tương đối tốt, không
giống như loại người này. Hơn nữa, không nói đến việc bản thân Hoàng đế cảm
thấy có áy náy với Trưởng công chúa, cho dù hắn muốn dọn dẹp quanh mình,
hắn cũng không thể sử dụng cách thức đầy pháp bụi bặm như thế này được.
Đương nhiên, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Phạm Nhàn thật ra là Trần
Bình Bình, vì xét theo góc độ thuốc men, y cũng nhanh chóng nghĩ đến Phí
Giới. Nhưng không điều tra được bất cứ thứ gì, y không dám mạo hiểm thăm dò
tiếp, đương nhiên không thể xác nhận được, đành phải bỏ cuộc.
Xe ngựa đến một trạch viện vắng vẻ, chính là căn phòng mà Vương Khải Niên
đã bỏ mấy trăm lượng bạc mua được ngày trước. Phạm Nhàn đi thẳng vào, ngồi
xuống chiếc ghế trong căn phòng chính giữa, im lặng nhìn vị lão già gầy còm
đối diện.
Vương Khải Niên vẻ mặt đau khổ nói: "Tử Việt đang chào từ biệt ở bên ngoài.
Ngày mai hắn ta sẽ đến Bắc Tề. Tên Mộc Thiết kia không dám nhận Nhất
Xử..."
Phạm Nhàn vung tay ngắt lời, trực tiếp nói: "Ngươi biết thứ ta muốn nghe
không phải là những chuyện này."
"Ngài tới đi tìm Ngôn đại nhân cũng tốt hơn mà." Vương Khải Niên mặt mày
như đưa đám nói: "Hạ quan đâu có giỏi mấy việc này... Hơn nữa... đây chính là
tội tru di cửu tộc."
Phạm Nhàn trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tội gì? Đâu không phải chuyện hư hỏng
do chúng ta gây ra."
Vương Khải Niên sợ sệt nhìn y, trong lòng thầm nghĩ, cho dù không phải tru di
cửu tộc nhưng mình đã nghe được sự việc kia. Nếu để đám người trong cung
biết được, cho dù Nhị Xử Giám Sát viện của mình có thể bay được đi nữa... chỉ
e cũng chẳng tránh khỏi một con đường cái chết.
Phạm Nhàn mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên bả vai gầy gò của hắn, nói: "Điều này
chứng minh cái gì? Điều này chứng tỏ ngươi là người ta tin tưởng nhất... Hơn
nữa, ngươi biết mọi chuyện của ta mà, bất cứ chuyện nào cũng có thể mất đầu,
còn sợ thêm chuyện này hay sao?"
Vương Khải Niên bỗng cảm thấy hối hận, sau khi trở về từ Bắc Tề, đáng lẽ
mình nên làm theo ý muốn của Tiểu Phạm đại nhân và viện trưởng, lập tức tiếp
quản Nhất Xử thay vì trở về nắm giữ Khải Niên tiểu tổ bên cạnh Tiểu Phạm đại
nhân. Nếu làm vậy, chắc chắn mình sẽ không phải nhìn thấy cái rương không
nên nhìn kia, cũng chắc chắn sẽ không phải nghe thấy bí mật không nên nghe
thấy này.
o O o
"Có người đang điều tra." Trong cảnh tuyết thưa thớt ở Trần Viên, Trần Bình
Bình ngồi trên xe lăn, mặc một chiếc áo lông cừu dày cộm, nhìn mặt mặt hồ
trong vườn dần dần đóng băng, mỉm cười nói: "Người đó điều tra rất khéo léo,
giấu mình cực kỳ tinh vi, chưa thể xác định được đó là ai."
Phí Giới nhìn viện trưởng đại nhân, lắc đầu nói: "Còn ba tháng nữa mới tới thời
hạn đã định, hi vọng không gặp rắc rối gì."
"Không biết cô gái điên có phát hiện ra điều gì không." Trần Bình Bình thở dài,
"Nhưng tiểu thư đã từng nói, thứ thực sự dẫn tới cái chết lạc đà chỉ là một cọng
rơm cuối cùng... ta không sống được mấy năm nữa, phải nhanh chóng đặt cọng
rơm này vào."