Phí Giới im lặng nhìn ông lão ngồi trên xe lăn, lão biết rằng Trần viện trưởng
nhận thức rõ ràng về cơ thể của mình, thế nên dù lão muốn an ủi mấy câu, cũng
khó mà cất lời.
Giám Sát viện là phần tối tăm nhất trong những sự vật mới nổi lên của Khánh
Quốc năm xưa. Người thực sự hiểu được đại bộ phận lịch sử, biết được ý định
của Trần Bình Bình, trên thế giới này chỉ còn một mình vị đại sư dùng độc này
mà thôi.
"Trong năm nay." Trần Bình nhấn mạnh, cường điệu thêm về thời gian, "Sau
khi rời khỏi kinh đô, ngươi không nên trở lại nữa. Ta biết đời này ngươi đã đi
khắp thiên hạ, luôn hi vọng rằng một ngày nào đó có thể lên thuyền khám phá
những miền đất của người ngoại quốc, xem cách họ tạo ra những loại thuốc của
mình. Ngươi có mong ước như vậy... nên đi càng sớm càng tốt."
Phí Giới tạm thời không nói câu nào, lão hiểu rõ trong lòng, với những cống
hiến của mình trong quân đội, mọi chuyện diễn ra trong cung không thể ảnh
hưởng đến mình. Còn viện trưởng đại nhân đang giục lão rời khỏi Khánh Quốc,
lên thuyền ra hải ngoại là muốn lão hoàn thành nguyện vọng trong cuộc đời của
mình trước khi mọi việc bùng nổ, giúp lão tránh khỏi xung đột đó.
Tuy lão đã già, nhưng anh vẫn còn những ước mơ.
"Đáng lẽ đã đi từ sớm." Phí Tài vừa cười vừa nói: "Chẳng qua nhận một học trò,
nên luôn có gì đó hơi nhớ."
"Đi đi." Trần Bình Bình nói một cách chân thành: "Cuộc đời người chỉ có một,
thích làm gì thì hãy làm đi, không thì đến lúc già cả, què chân, có muốn đi cũng
không thể đi được. Tuy ta không tin mấy lời báo ứng của thần miếu, nhưng cuộc
đời này đã có không biết bao nhiêu chết dưới tay ta, thể nào cũng bị người ta
chú ý tới... Ba lão già dùng độc, Tiếu n đã chết, nghe nói vị ở Đông Di thành kia
cũng đột nhiên mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi
phải sống sót."
Phí Giới im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: "Nghe ngươi vậy, trong năm nay ta sẽ
đến Đông Di thành rồi ra khơi."
Trần Bình Bình nhìn lão một cái, nở nụ cười mệt mỏi: "Tại sao không chịu đi từ
Tuyền Châu?"
"Thứ nhất, nơi đó có mùi vị của quá khứ, ta không thích nhớ lại." Phí Giới nói:
"Thứ hai, đã muốn đi ra khơi một mình, ta không muốn để bệ hạ hay là Phạm
Nhàn biết hướng đi của ta."
Trần Bình Bình nhẹ nhàng gật đầu.
.o O o .
Phí Giới là một nhân vật rất đặc biệt trong Giám Sát viện, đã từ chức ở Tam Xử
từ nhiều năm trước, bây giờ có thể coi là được trong viện phụng dưỡng. Người
đứng đầu Tam Xử hiện nay là vãn bối của lão, Đề ti Phạm Nhàn là học trò của
lão, trong bao năm qua lão luôn là đồng bọn và hảo hữu của Trần Bình Bình, do
đó lão có vị trí tách biệt trong viện.
Mặc dù tầng hầm của toà nhà vuông vức kia vẫn dành cho lão một căn phòng
trống để lão chịu trách nhiệm nghiên cứu thuốc, nhưng lão hiếm khi đặt chân tới
đó. Công việc hàng ngày của lão là chế biến thuốc và chất độc, đều được thực
hiện trong một gian nhà nào đó ở góc kinh đô.
Căn nhà này thực ra là một bộ phận nghiên cứu độc lập, đương nhiên tất cả chi
phí đều do Giám Sát viện chi trả, còn người hầu và học trò cũng vậy, đều có
thân phận Giám Sát viện.
Thành quả nghiên cứu cả đời của một đại sư độc dược là vô cùng quý báu.
Không chỉ là loại độc để bôi lên mũi tên mà quân đội cần dùng, mà còn cả loại
độc dược mà các vương công quý tộc cần để tranh giành tình nhân, giết người
diệt khẩu. Chúng đều là đối tượng mà mọi người thèm khát.
Có điều, phòng bị của căn nhà này không hề chặt chẽ, bởi vì danh tiếng hung ác
độc địa của Phí Giới đã được lan truyền khắp nơi, cả kẻ thù bên Bắc Tề và
Đông Di, cũng như quý tộc trong Khánh Quốc,đều không dám xâm nhập vào
gian nhà kia để đóng giả trộm cắp. Ai biết Phí Giới nuôi những loại sâu độc gì
trong nhà, rải loại bột độc gì trong sân.
Những học trò và người hầu của Phí Giới thì không phải lo về vấn đề này, trên
người họ đều mang theo viên thuốc giải độc, thậm chí vô tình trúng phải,cũng
không đe dọa đến tính mạng.
Có điều đám người trong gian nhà của Phí giới thường xuyên phải đối mặt với
nguy cơ kinh tế. Do công việc nghiên cứu và chế tạo các loại độc dược thường
phải mua sắm những nguyên liệu hiếm thấy trên thế gian, cần một khoản chi phí
lớn, trong khi mấy năm trước đây Nội Khố chi ra không đủ. Có đôi khi, Giám
Sát viện phân phối tài chính không kịp, Phí Giới khi đang làm thí nghiệm, lại
không chịu chờ đợi, vì vậy, lương tháng của các đệ tử thường bị khấu trừ,
nhưng sau đó Phí Giới lại hay quên bù tiền, các đệ tử lại không dám mở miệng
đòi... Do đó, cuộc sống của họ đều không được như mong đợi.