Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn Vương phi, mỉm cười không nói gì.
Đại hoàng tử nói với vẻ tự hào: "Người khác nói ta sợ vợ hay thế nào cũng
được, những gì nàng thích, ta đều sẽ tặng cho nàng. Cũng như những tấm kính
xung quanh phòng tiếp khách, ta đã bỏ ra khá nhiều bạc..."
Vương phi nghe câu này, trong lòng rất vui vẻ, nhưng đang trước mặt phu thê
Phạm Nhàn, cô hơi cảm thấy mất mặt, lén lút lườm Đại hoàng tử một cái.
Đại hoàng tử bật cười, thay đổi chủ đề: "Nói lại thì thủy tinh này đúng là đắt
thật. Mà bây giờ ngươi đãlà người đứng đầu Nội Khố rồi, nếu sau này cần thay
thủy tinh, nhớ bán cho ta rẻ một chút."
Phạm Nhàn van xin: "Điện hạ nghe ta nói này, ngài bỏ qua cho ta đi. Đường
đường một đại tướng quân, chẳng lẽ ngài còn để mắt tới mảnh thủy tinh bé nhỏ
này hay sao? Không cần nói mấy câu giảm giá như vậy. Sau này, nếu ngài cần
gì ở trong Nội Khố, cứ viết thư gửi tới, ta sẽ chuẩn bị cho ngài."
Đại hoàng tử lại không vui, lắc đầu: "Nội Khố quan trọng hơn, bạc mà ngươi
kiếm cho triều đình còn phải chi cho việc khắc phục thiên tai ven sông, không
nên kiếm chác ở chỗ này."
Phạm Nhàn biết Đại điện hạ là người trung thành như vậy nên không hề ngạc
nhiên, cười nói: "Có điều ngươi định dùng thủy tinh để làm vui lòng Đại công
chúa, e rằng sau này sẽ phải tốn nhiều tiền đấy."
Đại hoàng tử ngạc nhiên: "Sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ trong trạch viện ta lại
thiếu thủy tinh?"
Vương phi ở bên cạnh cười khúc khích mà không nói năng gì.
Phạm Nhàn chế giễu: "Đại công chúa lớn lên từ nhỏ trong cung điện của Bắc
Tề. Ngài chưa từng tới hoàng cung đó, trên nóc đại điện dát toàn toàn là thủy
tinh, ánh sáng trên từ trời có thể chiếu vào, soi lên bệ đá xanh và cá trắng bên
hồ."
Đại hoàng tử thất kinh, than thở: "Trước đây chỉ nghe đồn, ta còn nghĩ không
thể nào khoa trương như vậy được, Vương phi cũng chưa từng kể cho ta chuyện
này... Có thật không đấy?" Hắn tặc lưỡi than thở, trong lòng nảy sinh suy nghĩ
khác, tự hỏi hoàng gia Bắc Tề xa hoa quá mức như vậy, liệu có phải lý do khiến
quốc lực ngày một suy yếu, không đỡ nổi một đòn. Nhưng đang ở trước mặt thê
tử mình, hắn không tiện nói ra, đành gắng sức nuốt chửng.
Phạm Nhàn nói xong câu đó, cũng không khỏi nhớ lại những ký ức về hành
trình tới Bắc Tề. Y rất thích ngắm nhìn những thứ hùng vĩ hoặc mỹ lệ đến tột
cùng, nên ấn tượng với kinh thành vẫn rất tốt... Đương nhiên, những thiếu nữ
trong kinh thành đó cũng không tệ, và một nụ cười quái đản dần dần hiện lên
trên khóe môi y.
Lúc này Vương phi cũng trầm ngâm trong tưởng niệm phong cảnh quê hương.
Lâm Uyển Nhi nhìn nụ cười trên môi Phạm Nhàn, không nhịn được mấp mé
môi, hừ một tiếng.
Cứ như vậy, mỗi người đều ôm tâm tư riêng bước vào sảnh tiếp khách. Trong
sảnh, ba người hai nam một nữ đã sẵn sàng chào đón, chính là Nhị hoàng tử
cùng hai huynh muội Hoằng Thành.
Quận chúa Nhu Gia thân thiết gọi Uyển Nhi là tỷ tỷ, Uyển Nhi thân thiết gọi nhị
ca, Hoằng Thành thân mật gọi An Chi. Đám người ngắm cảnh hồ ăn hoa quả
mà phương nam tiến công, hàn huyên tán gẫu hết sức yên bình tự tại, cứ như
chưa từng có những chuyện diễn ra trong kinh đô mấy năm qua, cứ như Phạm
Nhàn và Nhị hoàng tử là huynh đệ ruột thịt thân thiết tới mức không thể thân
hơn.
Có lẽ đây cũng là một loại năng lực bẩm sinh của con cháu hoàng tộc?
Phạm Nhàn vừa thở dài trong lòng, vừa nghe mọi người trò chuyện. Y biết mục
đích thật sự của Đại hoàng tử khi mở tiệc ngày hôm nay, hơn nữa y cũng lo
Hoằng Thành sẽ lại bước lên con thuyền của Nhị hoàng tử... Có điều, tuy y
cũng biết cái kiểu trò chuyện vờ vịt thế này nhưng y không thích ứng được như
các vị sinh sống trong hoàng thất từ nhỏ.
Y cáo lui, chạy đi tiểu tiện.
o O o
Phạm Nhàn được người hầu một góc cách căn lầu hoa không xa, sắc mặt y cả
kinh nhìn vị cô nương từ trong đi ra. Ánh mắt cô nương kia sáng như ngọc
thạch, không lẫn chút tạp chất nào.
Phạm Nhàn vẫy tay để người hầu kia lui khỏi, nhìn Diệp Linh Nhi sắc mặt ngạc
nhiên, tay vẫn đặt trên eo váy của mình, vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Con
gái con đứa, không biết chỉnh lại dung nhan một chút trước khi ra ngoài à? Để
cho người dưới nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?"
Diệp Linh Nhi che miệng cười khẽ, nói: "Dáng vẻ của ta vẫn chỉ có thế, sư phụ
à..."
Vừa nói xong, cả hai đồng thời giật mình, chìm trầm mặc. Lúc này họ mới nhận
ra, sau một năm không gặp Diệp Linh Nhi đã kết hôn từ lâu, giờ là một Vương
phi cao quý, không còn là cô bé ngỗ ngược từng đeo bám đánh nhau với Phạm
Nhàn. Còn Phạm Nhàn... còn có thể làm sư phụ của cô nữa không?