Khánh Dư Niên

Chương 1017

Huống chi Đại hoàng tử được phong Hòa Thân vương, hòa thân hòa thân, là có
ý gì? Mỗi khi nhớ tới danh hiệu này của Đại hoàng tử, Phạm Nhàn luôn cảm
thấy muốn bật cười. Y nghĩ thầm trong lòng, Hoàng đế lão tử đúng là loại chanh
chua thù dai, chắc Đại công chúa cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trước cái tên
Hòa Thân vương phi.
Đúng Phạm Nhàn đã dự đoán, nghe thấy ba chữ "Đại công chúa" Vương phi lập
tức giật mình. Cô đã sống ở Nam Khánh gần hai năm, cưới một người đàn ông
tốt, cuộc sống cũng tốt, nhưng... dẫu sao cũng là ở một nơi xa lạ. Tuy cô cấm hạ
nhân trong phủ gọi mình bằng danh hiệu đầy đủ, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi
không ai gọi cô là công chúa.
Ánh mắt của Vương phi lập tức trở nên dịu dàng, khẽ mỉm cười nhìn Phạm
Nhàn, tạm thời bỏ qua ý định gây sự với y.
Lâm Uyển Nhi và Đại hoàng tử đều là người thông minh, đương nhiên đều cảm
nhận được trong mấy lời vừa rồi, Phạm Nhàn và Vương phi đã tiến hành thăm
dò ở mức độ nào đó. Hai người không khỏi quay sang nhìn nhau, lại không nhịn
được lắc đầu, cảm thấy hai vị này thật quá mệt mỏi.
Bốn người ngồi xuống trò chuyện vài câu, Phạm Nhàn không nhịn được quay
đầu nhìn về phía cửa lớn, sau đó lắc đầu nói: "Ta đã bảo hôm nay đến thế này là
sớm, Uyển Nhi cứ nhất quyết thúc tôi đi."
"Mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn đợi ngươi thôi." Đại hoàng tử nhìn y và
nói, "Thể diện của vị công gia vừa thăng cấp nhà ngươi lớn thật đấy, để hai vị
Vương gia phải chờ."
Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên.
"Hôm nay Thái tử điện hạ sẽ không đến." Đại hoàng tử giải thích một chút, nói
hôm nay Thừa Càn đã gửi quà cáp quý giá tới đây, còn Nhị hoàng tử, Nhị
vương phi và huynh muội Hoằng Thành đều đã ngồi ở sân sau.
Chuyện Thái tử không đến kh trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy nhẹ nhõm hơn
nhiều. Y biết rằng đây là chuyện hết sức bình thường. Vị trí của Thái tử rất khác
biệt, là người thừa kế ngôi vị đế vương của đất nước. Mặc dù trong hai năm qua
vị trí của hắn có vẻ hơi lung lay, nhưng vẫn đứng trên các Hoàng tử khác. Trong
buổi tụ họp của gia đình hoàng tộc, chắc chắn phải mời hắn đến, nhưng bản
thân hắn cũng không tiện tham gia.
Uyển Nhi kinh ngạc nói: "Nhị ca và mọi người đều đã đến, thế chúng ta còn
ngồi ở đây làm gì?"
Đây không phải câu hỏi vô nghĩa mà là để giảm bớt ảnh hưởng không tốt đối
với bầu không khí sau khi Đại hoàng tử nói ra câu đó. Đại hoàng tử nghe Uyển
Nhi nói vậy, mỉm cười đáp: "Chúng ta qua đó luôn thôi." Sau đó, hắn liếc mắt
nhìn Phạm Nhàn một cái.
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm rằng mọi người đều đã đến, chẳng lẽ
ngươi còn sợ ta gây rối trong vương phủ, đánh Nhị điện hạ một trận hay sao?
Vừa nghĩ, y vừa đứng dậy dắt tay Uyển Nhi đi về phía sân sau.
Hai vợ chồng Đại hoàng tử đồng loạt lắc đầu, nghĩ bụng thằng nhãi Phạm Nhàn
này đúng là chẳng có ý thức làm khách, cũng đi theo tới khu sân sau. Có điều
lúc rời phòng, Vương phi nhớ tới những hành động ngấm ngầm của Phạm Nhàn
và Vương gia nhà mình, không nhịn được nhíu mày. Đại hoàng tử ở bên cạnh
thở dài, trong lòng run rẩy.
o O o
Vương phủ này được xây dựng theo ý chỉ của hoàng gia vào hai năm trước, chủ
yếu để phục vụ việc thông gia giữa hai đất nước, nhằm thể hiện uy tín của Đại
Khánh. Việc xây dựng Vương phủ không hề tiết kiệm, cung điện được thiết kế
vô cùng hào nhoáng, chiếm một diện tích rộng lớn. Đoàn người đi mất một lúc
lâu mới tới trong vườn, từ xa đã thấy một căn lầu sát bên hồ, trong lầu loáng
thoáng tiếng động như có người trò chuyện.
Hồ nước không quá lớn, thời tiết hôm nay tốt hơn hôm trước một chút, mặt hồ
đóng một lớp băng mỏng đã vỡ nát nhưng còn chưa tan. Mảnh băng trên hồ
nhấp nhô theo làn sóng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ đám mây trên trời,
trông như vô số mảnh đá quý lấp lánh.
Lầu hoa kia được thiết kế cực kỳ tinh tế. Ba mặt giáp với hồ của căn lầu có cửa
sổ gỗ đen đóng kín, bên trong treo rèm bông ngăn gió. Chính giữa lại mở một
khe hẹp cao khoảng nửa người, phía trên được nạm loại thủy tinh cao cấp sản
xuất bởi Nội Khố.
Thiết kế này không chỉ ngăn gió lạnh trên hồ thổi tới quấy nhiễu hứng thú của
các vị quý nhân trẻ tuổi mà còn có thể ngắm nhìn cảnh vật mùa đông qua khung
cửa sổ, thật sự rất tinh tế.
Phạm Nhàn nhìn qua, bật cười: "Ta thích nơi này."
"Nếu đã thích, sau này phải đến thường xuyên, có phải người ngoài đâu." Con
mắt Đại hoàng tử nhìn về phía trước, không biết hai chữ từ "người ngoài" này
có ý gì sâu xa hơn không. Hắn tiếp tục nói: "Ban đầu, nơi này còn tráng lệ hơn
nhưng ta không thích. May là Vương phi thông tuệ đã chỉnh sửa khá nhiều, bây
giờ đã hoàn toàn khác so với lúc trước. Nếu ngươi thực sự thích phải hỏi nàng
ấy."

Bình Luận (0)
Comment