Diệp Linh Nhi không hài lòng, giận dỗi nói: "Ta cứ gọi thì sao? Nếu không
được, thế thì ngươi gọi ta là sư phụ đi. Dù sao theo lý mà nói, lẽ ra Tán thủ của
Diệp gia không được truyền cho người ngoài."
Phạm Nhàn ngớ người sau đó lại cười khổ. Y biết những gì Diệp Linh Nhi nói
là thật. Y học được Đại Phách Quan từ cô, đúng là đã chiếm được nhiều lợi ích
từ đối phương; cũng không thể nào nói thêm điều gì để kéo giãn khoảng cách.
Hai người đi dọc bờ hồ, kể từ khi Diệp Linh Nhi trở thành Vương phi, hiếm khi
cô có cơ hội xuất hiện nơi công cộng hay đấu võ với người khác cho vui. Hôm
nay tình cờ giao thủ với sư phụ, tuy chỉ trong giây lát, nhưng cảm giác hưng
phấn dị thường. Khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, một lúc lâu sau cô
đột nhiên nói: "Sư phụ, cha ta cũng đã trở về kinh đô."
Phạm Nhàn giật mình, nhận ra rằng cô muốn nhắc nhở y điều gì.
"Bây giờ mấy lão già trong quân đội đều rất không ưa ngươi." Diệp Linh Nhi
nhìn y như cười như không.
Phạm Nhàn lắc đầu cười khổ, bất luận quyền lực của mình mạnh mẽ đến đâu đi
nữa, chỉ cần quân đội vẫn đứng ở phía đối diện với mình, mấy lão già trong
Diệp gia, Tần gia vẫn còn sống thế thì mình không thể đả thương tới căn cơ của
Nhị hoàng tử, cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn mong muốn mãnh liệt muốn
giành lấy ngai vàng của Nhị hoàng tử. Diệp Trọng trở về kinh đô chỉ để báo cáo
công việc, nhưng hắn và Diệp Lưu Vân phía sau anh, do mối quan hệ với Diệp
Linh Nhi, đã trở thành trụ cột của Nhị hoàng tử...
"Đã lâu rồi mới có ít ngày bình yên, ta không muốn nghe thêm tin tức xấu nào
từ miệng ngươi."
Diệp Linh Nhi im lặng trong phút chốc rồi nghiêm túc nói: "Sư phụ, dù sao đi
nữa ta vẫn là cô nương của Diệp gia, ta sẽ đứng về phía phụ thân và chàng."
Phạm Nhàn dừng một chút, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nghiêm túc đáp lại:
"Đây là chuyện đương nhiên thôi, tin ta đi, ta đang nói rất thật lòng."
Trong mắt Diệp Linh Nhi toát lên vẻ khổ sở, cô biết lời nói của Phạm Nhàn xuất
phát từ đáy lòng, cũng càng hiểu rõ lập trường giữa hai bên khó mà hòa giải.
"Ngươi nhìn kìa, lớp băng trên mặt hồ này thể nào rồi cũng tan." Phạm Nhàn
đột nhiên cười nói: "Việc trên đời này, ai nói chắc chắn sẽ như vậy?"
Diệp Linh Nhi nhoẻn miệng cười, trong mắt lóe lên hào quang rạng ngời như
ngọc bích, cô gật đầu liên tục.
.o O o .
Bờ hồ đối diện cách đó không xa là sảnh tiếp khách đã mở cửa sổ , có thể nhìn
thấy mấy người đang trò chuyện bên trong. Phạm Nhàn chỉ về hướng đó, nói
đùa với Diệp Linh Nhi: "Chúng ta đi dạo ở bên hồ thế này... có vẻ không đúng
thể thống cho lắm, nếu người trong phòng kia thấy, có lẽ sẽ nói linh tinh gì đó."
Tuy tác phong của dân chúng Khánh Quốc khá rộng rãi, nhưng nam nữ ở riêng
cạnh nhau vẫn không thỏa đáng. Diệp Linh Nhi có vẻ hơi bối rối.
Phạm Nhàn cười khẽ: "Ngươi nói xe có phải lúc này lão nhị đã tức điên lên rồi
không? Nhưng trên mặt hắn vẫn phải giữ nguyên nụ cười ngại ngùng trấn định
kia."
"Đừng quên, lúc nào ngươi cũng cười kỳ quái hệt như thế!" Diệp Linh Nhi tức
tối phản đối: "Còn nữa, ngươi đoán trước đi, xem Uyển Nhi đang nghĩ gì."
"Uyển Nhi rất tốt bụng." Phạm Nhàn thở dài: "Nàng ấy luôn thúc giục ta tìm
thêm mấy tỷ tỷ muội muội giúp đỡ nàng..."
Vừa nói xong lời này, Phạm Nhàn thầm hô gay go, câu đùa đã vượt quá ranh
giới sư đồ, ngoài ám muội ra còn có một chút càn rỡ. Người đối diện đã không
phải là hoàng hoa khuê nữ như trước kia, mà là Vương phi đã kết hôn.
Quả nhiên Diệp Linh Nhi ngẩn ngơ một chốc rồi mới nhận ra y đang nói cái gì,
chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ, vung nắm đấm đánh lên đầu y.
Phạm Nhàn biết cái thói lưu manh của mình phát tác, trong lòng hổ thẹn, làm
sao dám đáp trả, biến thành một con chó nhà có tang hoảng loạn chạy dọc theo
bờ hồ, muốn trốn vào sảnh tiếp khách kia.
o O o
Trong sảnh tiếp khách, cửa sổ cao cỡ nửa người đang mở, gió lạnh từ mặt hồ
thổi vào nhưng được sưởi ấm biến thành không khí tươi mát của mùa xuân. Lúc
đầu những nam nữ quý tộc trong phòng nói về những chuyện thú vị hồi nhỏ,
nhưng sau đó có người chú ý đến cặp nam nữ bên kia hồ kia.
Đại vương phi khẽ mỉm cười: "Xem xem họ đang làm gì?"
Đại hoàng tử nhìn về phía đó, sắc mặt hơi đổi, sau đó mỉm cười giải thích:
"Thằng nhãi kia luôn tự nhận mình là sư phụ của Linh Nhi, chắc chắn đang dạy
bảo thôi."
Đại vương phi khẽ cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Nhị hoàng tử.
Lúc này, Lý Hoằng Thành cầm một chén rượu, say sưa đi đến gần cửa sổ nhìn
ra, thấy tình cảnh Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đứng bên hồ trò chuyện, không
khỏi cười nói: "Hai người này đều là loại man rợ, đừng nhìn bây giờ nói năng
bình thản, rất có thể lát nữa là đánh nhau ngay thôi."