Nhu Gia mặt mày đầy hứng thú nhìn sang, tỏ vẻ ước ao: "Muội cũng muốn học
võ với Nhàn ca ca, nhưng huynh ấy lại không đồng ý, đúng là bất công."
Lúc này mọi người trong sảnh tiếp khách đều đang nhìn về phía cặp nam nữ trẻ
tuổi bên kia hồ, chỉ có Nhị hoàng tử và Lâm Uyển Nhi ngồi cạnh nhau, nhẹ
nhàng trò chuyện và ăn bánh, cứ như không quan tâm đến những gì đang diễn ra
ở phía kia.
Đại vương phi quay đầu lại nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi sinh ra
chút cảm giác quái dị, tự hỏi chẳng lẽ trong lòng hai vị này không nghĩ gì hay
sao?
Đại hoàng tử nhìn về phía bên kia hồ, lắc đầu nói thầm: "Nha đầu Diệp gia đã
lập gia đình rồi mà vẫn thích làm bừa như vậy. Lão nhị, đệ nên quản lý trong
phủ nhiều hơn... Phạm Nhàn cũng vậy."
Hắn có phần không vui nhưng không muốn nói thêm.
Lúc này Nhị hoàng tử lúc này đang ngồi trên ghế nhâm nhi bánh hoa quế, tiếng
nói cũng hàm hồ: "Có gì mà phải quản? Ngồi trong vương phủ chịu kìm nén
hơn một năm rồi, nha đầu này muốn đánh người đến phát điên rồi. Phạm Nhàn
ở đây vừa vặn làm bao cát, đệ đỡ phải chịu thiệt lúc ở trong phủ."
Lâm Uyển Nhi bên cạnh gật đầu nói: "Hai người này lớn tuổi mà tính cách như
trẻ con, có lần nào gặp mà không đánh nhau? Cứ để họ đánh, lát nữa họ sẽ trở
lại thôi."
Hai vợ chồng Đại hoàng tử nghe nói vậy quay sang nhìn nhau, trong lòng nghĩ
thầm nói kiểu gì vậy? Vừa dứt lời, mọi người lại quay đầu nhìn về phía hồ, chỉ
thấy quả nhiên bên kia hồ đã lại ẩu đả, Diệp Linh Nhi nắm chặt quyền còn
Phạm Nhàn chật vật chạy trốn.
Đại hoàng tử không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm, nhà của thiên tử thật ra cũng có
thể như những gia đình bình thường, ồn ào vui vẻ. Có thêm hai nhân vật khác
biệt như Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi không khéo lại là điều tốt.
Sau một hồi náo loạn, mọi người lại tiếp tục cuộc trò chuyện. Nhị hoàng tử
nhận lấy chiếc khăn tay Uyển Nhi trao cho, lau qua bàn tay mình, sau đó đột
nhiên hỏi với vẻ hứng thú: "Công chúa, ta vẫn luôn tò mò, vị bệ hạ của quý
quốc... rốt cuộc là người như thế nào?"
Không chỉ mình Phạm Nhàn là người có tâm tư tinh tế, rõ ràng Đại vương phi
rõ ràng cũng rất thích cách Nhị hoàng tử gọi mình nên mỉm cười trả lời vài câu.
Khi Phạm Nhàn chạy trốn trở lại sảnh tiếp khách cũng là lúc Đại vương phi
đang kể lại những chuyện thú vị của tiểu hoàng đế Bắc Tề, lời nói vọng ra ngoài
cửa, khiến y giật mình.
o O o
"Bệ hạ rất thích xem người khác trồng hoa, thích ngắm phong cảnh."
"À? Thế chẳng phải rất giống với sở thích của vương thúc à?"
"Bệ hạ rất lười, chỉ xem mà thôi, ai dám bảo người tự mình làm việc?"
"Nghe nói... Hải Đường cô nương kia thích gần gũi với đồng ruộng?"
Một hồi trầm mặc.
"Bệ hạ... là người rất độc đáo."
"Bệ hạ... thực ra thường hay làm nhiều việc thú vị... Nhưng từ nhỏ, người đã bị
mẫu hậu véo tai dạy dỗ về đạo trị quốc, chúng ta ít khi được thấy người."
Trong sảnh tiếp khách, thi thoảng tiếng nói mang theo ý cười của Đại vương phi
lại vang lên, Phạm Nhàn đứng ngoài cửa lắng nghe, biết lời nói của nữ nhân này
không phải là giả. Mấy chục năm trước hoàng gia Bắc Tề cũng có một lần náo
loạn, không biết đã liên lụy đến bao nhiêu vương công quý tộc, trong đó có cả
cha ruột của Thẩm đại tiểu thư đang trốn ở nhà Ngôn, năm xưa Thẩm Trọng trở
nên nổi bật cũng chính vì sự việc này.
Thái hậu Bắc Tề chỉ có một đứa con trai là đương kim Hoàng đế Bắc Tề, các
công chúa còn lại của tiên đế Bắc Tề đều do các phi tần khác sinh ra. Vị Đại
công chúa đã gả cho Nam Khánh, tuy được hai mẹ con Thái hậu và Hoàng đế
Bắc Tề tôn trọng, nhưng dù sao cũng không phải là con ruột, giữa họ vẫn còn
một khoảng cách. Hơn nữa trải qua biến cố đau thương phải tìm đường sống
trong chỗ chết năm xưa, đương nhiên Thái hậu Bắc Tề sẽ càng cảnh giác với
các con cháu khác trong hoàng tộc.
Những người từ Nam Khánh đều khá tò mò về Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề, lập
tức hỏi dò không ngừng. Có điều Vương phi lại không thể nói chi tiết, nhưng
chỉ nói loáng thoáng thôi cũng có vẻ thú vị và hấp dẫn.
Diệp Linh Nhi thấy y đứng ngoài cửa nghe trộm, tò mò nhìn y một cái.
Phạm Nhàn cười mỉm, mở cửa bước vào.
Đại vương phi đang nhăn mày bối rối, thấy hai người bước vào bèn thở phào
nhẹ nhõm nói: "Các ngươi cứ không cần hỏi ta nữa, ta thật sự không đoán được
về bệ hạ của chúng ta. Thường ngày trong cung cũng khó mà gặp một lần. Khi
còn nhỏ, Thái hậu đã giữ hắn rất nghiêm ngặt, khi lớn lên lại bận rộn với quốc
sự... Ngược lại Phạm Nhàn lúc ở Bắc Tề đã vui chơi với bệ hạ vài lần. Bệ hạ
luôn rất yêu mến hắn. Các ngươi muốn hỏi chuyện gì thú vị, sao không hỏi
hắn?"