Khánh Dư Niên

Chương 1435

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Năm đó, y vốn là thần tượng trong lòng sĩ tử thiên hạ. Chỉ vì thân phận
Giám Sát viện và sự cảnh giác của hoàng cung đối với Lâm tướng gia, nên y
dần xa cách với giới văn sĩ thanh bạch. Nhưng danh tiếng của y trong dân gian
vẫn rất tốt, và sau biến cố lớn này, các quan viên càng kính trọng y hơn.
Dù sao, không phải ai cũng dám đối đầu trực tiếp với Hoàng đế bệ hạ, nhất
là trong vụ án phản loạn. Ngay cả Thư Vu Đại học sĩ cũng giữ im lặng.
Phạm Nhàn không ngờ việc này lại đem đến cho mình nhiều lợi ích đến thế.
Ban đầu y chỉ muốn thực hiện theo tâm ý của Lý Thừa Càn, tiện thể cố tình
chọc tức Hoàng đế, hy vọng ông bố mà mình cực kỳ sợ hãi sẽ rộng lượng thả
mình đi.
Nhưng y không ngờ Hoàng thượng đã sớm nhận ra ý đồ của mình, và còn
đưa ra một kế sách khiến Phạm Nhàn không thể từ chức được nữa.
Phạm Nhàn ngồi trong phủ với vẻ mặt u ám, nhìn con gái mình, thầm nghĩ
mình so với Hoàng thượng vẫn non nớt nhiều. Nhưng y vẫn không hiểu vì sao
Hoàng thượng lại đối đãi với mình tốt đến vậy. Sau nhiều lần suy nghĩ, y thấy
phiền muộn, đập tay xuống bàn đứng dậy, nghiến răng nói: "Ngay cả bệ hạ mà
ta còn dám vào cung gặp mặt, chẳng lẽ lại sợ gặp lâõ ấy chứ?"
Mắt Phạm Tiểu Hoa nhắm nghiền, nhưng cô bé không hề khóc thét trước
tiếng động lớn này, trái lại Uyển Nhi và Tư Tư bên cạnh giật mình hoảng hốt,
không hiểu sao y lại nổi cơn thịnh nộ dữ dội như vậy, bèn vội vàng ôm lấy đứa
trẻ.
o O o
Sau sự kiện phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn, Đề ti Giám Sát viện lần đầu
tiên trở lại Giám Sát viện. Tất cả thuộc hạ đều cung kính cúi đầu chào đón, vẻ
mặt hết sức nghiêm túc. Trải qua vô số biến cố những năm qua, từ trên xuống
dưới Giám Sát viện đều hoàn toàn chấp nhận vị viện trưởng đại nhân tương lai
này, cảm phục sâu sắc trước thủ đoạn của y.
Phạm Nhàn ngồi trong căn phòng u ám, lau tay bằng khăn ẩm, vén tấm màn
đen nhìn ra hoàng cung gần đó, lắc đầu. Trần Bình Bình không có ở đây, nhưng
y cũng chưa thể đến Trần Viên ngay được. Y triệu tập các đầu mục của Bát Đại
Xử đến, hỏi qua tình hình gần đây, rồi giữ Ngôn Băng Vân lại.
Nghe câu hỏi của y, Ngôn Băng Vân lắc đầu nói: "Vương đại nhân vẫn chưa
có tin tức gì. Về phía Hồng Thường Thanh thì từng người một đã trở về, nhưng
chính hắn ta lại mất tích. Bảy Hổ Vệ do Cao Đạt dẫn đầu, chắc chắn đã bị Tứ
Cố Kiếm giết chết trên Đại Đông sơn."
Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng. Theo
lý thì một người xảo trá như Vương Khải Niên sao có thể lặng lẽ chết trên Đại
Đông sơn? Cho dù Đại tông sư đáng sợ đến đâu, cũng phải để lại thi thể chứ.
Giám Sát viện biết rõ Vương Khải Niên là thân tín số một của mình, không thể
bỏ qua việc này. Còn về Hồng Thường Thanh và Cao Đạt, trong lòng y càng
không có chút hy vọng nào, nghĩ thầm có lẽ họ đã thực sự ra đi rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng y lập tức trở nên u ám. Không chần chừ nữa, y rời
khỏi Giám Sát viện, lên xe ngựa, thẳng tiến ra khỏi kinh đô, hướng về Trần
Viên.
Bên ngoài Trần Viên, những cơ quan nguy hiểm giữa thảo nguyên xanh
mướt đã biến mất. Ngồi trên xe, Phạm Nhàn suy đoán chắc là quân đội của Tần
gia đến dọn dẹp sạch sẽ rồi. Khi xe dừng trước Trần Viên, y bước xuống và
sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Đâu còn là Trần Viên xa hoa độc nhất vô nhị, giờ chỉ thấy tan hoang, hồ cạn,
núi sập, liễu đổ, vết tích cháy đen kinh khủng.
Lửa thiêu Trần Viên chỉ để lại đống hỗn độn. Nhưng lại không đến mức thê
lương, vì phía sau đã dựng lên mấy ngôi nhà tạm bằng gỗ, hơn nữa trên nền cũ
đang có hàng ngàn dân phu, thợ thuyền bận rộn xây dựng, trông giống một công
trường sôi động.
Phạm Nhàn bước đi trên công trường này, một hồi lâu mới tìm được Trần
Bình Bình đang ngồi nghe hát dưới sự phục vụ của mười mấy thị nữ xinh đẹp.
Hôm nay lão chó già ăn mặc như địa chủ, ngồi trên ghế, nhắm mắt hưởng thụ,
hai chân được đắp chăn lông. Mặc dù bên ngoài ồn ào, nơi ở tạm bợ này cũng
không thoải mái bằng lúc trước, nhưng thần sắc của lão vẫn cực kỳ khoái trá.
Tiếng đục đá xếp gạch từ bên ngoài át hẳn tiếng hát. Phạm Nhàn cau mày
nói: "Nơi này làm sao nghe rõ được? Ngươi có nhà ở kinh đô mà, sao cứ phải ở
đây? Sửa xong Trần Viên ít nhất cần ba tháng, chẳng lẽ ngươi định ở lại đây
suốt sao?"
Khi thấy Phạm Nhàn bước vào, Trần Bình Bình bật cười, nụ cười khiến nếp
nhăn trên mặt như những cánh hoa cúc nở rộ, mỗi cánh hoa ấy đều toát lên vẻ
quỷ dị.
Nụ cười đó khiến Phạm Nhàn hơi rùng mình, y không nói gì, ngồi xuống
bên cạnh, cầm chén trà lên uống một ngụm. Những thị nữ xinh đẹp vốn bám lấy
Trần Bình Bình, biết rõ hôm nay Tiểu Công gia đến chắc chắn có chuyện quan
trọng, không còn nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đưa tình như mọi khi, mà lặng
lẽ rút lui ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment