๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàn
trầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi?
Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạy
bên Bắc Tề."
Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, như
đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời này
không ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao,
nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hành
động của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh,
còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệt
của ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc."
"Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiền
thôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sách
của Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà."
"Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình,
tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗ
hổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn."
"Ít đi thủ tục, thiếu đi thể nghiệm bị lột da trên quan trường." Phạm Nhàn
nói: "Hơn nữa ta thích tự mình nắm giữ những việc này."
"Có thể khẳng định trong cung cũng biết chuyện này. Bệ hạ vẫn luôn nhẫn
nhịn không nói, ngươi cũng biết là vì sao. Ngươi đừng làm quá đáng." Ngôn
Băng Vân không nhịn được cảnh cáo một câu.
"Trưởng công chúa hưởng được, sao ta lại không được hưởng?" Phạm Nhàn
nói: "Hòa thượng có thể sờ, ta cũng có thể mó... Sao lại đổi chủ đề, việc ta nói
lúc trước rốt cuộc ngươi có chịu làm không? Chịu làm thì ta nhanh nhanh chóng
chóng gửi thư tới Thượng Kinh thành."
"Người nhà cô ấy đã chết sạch, dù sao cũng không trở về Bắc Tề, cần gì
phải bận tâm?" Ngôn Băng Vân lắc đầu.
"Thể nào chẳng có ngày trở về quê hương." Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ vai
hắn rồi nói: "Tìm nơi yên tĩnh, có việc quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."
Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lập tức nghiêm túc lại, nói: "Ở đây luôn đi, trong
phủ ta không ai dám nghe lén đâu."
Phạm Nhàn im lặng một lát, tán thành lòng tự tin của đối phương, Ngôn
Nhược Hải là gian tế của Giám Sát viện trong quân đội hàng chục năm, Ngôn
Băng Vân cũng là một trong những gian tế thành công nhất trong lịch sử Khánh
Quốc, hai cha con như vậy chắc chắn sẽ không cho phép người không đáng tin
ở lại trong phủ.
"Ta sắp nhận chức Viện trưởng." Phạm Nhàn nhìn màn mưa phùn trước
hành lang, nhẹ nhàng nói.
Gương mặt Ngôn Băng Vân không có vẻ ngạc nhiên, Trần Bình Bình nay đã
sớm không còn quan tâm chuyện triều đình, Phạm Nhàn với Viện trưởng cũng
không có gì khác biệt, còn bản thân hắn có thể nhận chức Đề tị hay không, hắn
cũng không quá quan tâm. Nhưng Phạm Nhàn đã lên tiếng, hắn im lặng một lát
rồi vẫn nói: "Chúc mừng."
Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy nên ta cần ngươi sớm soạn thảo
một bộ quy chế, ta sẽ làm Viện trưởng thực sự."
Ánh mắt Ngôn Băng Vân cứng đờ lại, lặng thinh nhìn chằm chằm vào y,
dường như muốn tìm ra ý tứ thực sự từ lời nói của đối phương.
"Bao gồm cả phụ thân ngươi, lão hói chủ sự Thất Xứ, thậm chí là lão bộc
bên cạnh lão thọt, thực ra sức khống chế đối với nội bộ Viện còn vượt xa hơn
chúng ta tưởng tượng." Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được ánh mắt
của hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn thực sự làm Viện trưởng, ta phải cho mấy
lão đồng chí hoàn toàn lui về hậu trường, những người này phải cách ly khỏi
công việc của viện."
"Ý ngươi là buộc Trần viện trưởng hoàn toàn rời tay khỏi Giám Sát viện ,
thậm chí dù muốn can thiệp cũng không còn tay mà duỗi?"
"Chính là ý đó."
Cho dù là Ngôn Băng Vân luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi
kinh ngạc. Hắn sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao đối phương đột nhiên
sinh ra ý nghĩ này. Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy nói: "Ngươi muốn ta đối địch
với thân phụ của ta?"
"Chỉ là thay đổi mà thôi." Phạm Nhàn mỉm cười: "Không liên quan đến việc
đối địch, chỉ tách rời mà thôi."
"Ta cần một lý do."
Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu
chuyện xưa, một câu chuyện liên quan đến bão tuyết trên núi."
Câu chuyện đã kể xong, Phạm Nhàn nhìn sang chỗ khác.
"Ta không hiểu." Sắc mặt Ngôn Băng Vân vô cùng khó coi: "Lão Viện
trưởng quý trọng và yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể làm ra những
chuyện đó?"
“Ta cũng không tin.” Phạm Nhàn đau đớn cúi đầu: “Thế nhưng dường như
bệ hạ đã tra ra được chút gì. Nếu bệ hạ thật sự tin điều này, nếu lão thọt thật sự
muốn giết ta, ngươi nói xem sẽ là kết cục như thế nào?”
"Bệ hạ từng triệu kiến ngươi vào cung, ngươi là một trong Thất Quân Tử
trong lòng người, Tần Hằng đã khuất, nhưng trong đám trẻ tuổi các ngươi vẫn
còn sáu người. Giúp ta việc này, để Giám Sát viện thực sự rơi vào tay ta."
o O o