๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, Phạm Nhàn lại bắt đầu cười đắc ý. Đêm
qua hắn lừa được Hoàng đế bệ hạ một lần, hôm nay lại nhờ vào diễn xuất tuyệt
vời mà lừa được Ngôn Băng Vân, có vị quan viên Giám Sát viện ra tay giúp đỡ,
cộng thêm cuộc nói chuyện sắp tới với Trần Bình Bình, chắc chắn việc hắn lo
ngại nhất sẽ do Giám Sát viện nghỉ ngơi toàn diện mà biến thành một câu
chuyện xưa không bao giờ xảy ra.
Vụ mưu sát trong sơn cốc núi ban đầu đã có bóng dáng của Giám Sát viện,
nếu không phải Ngôn Nhược Hải thừa lệnh Trần Bình Bình, phối hợp với Tần
gia, chỉ với tư binh của Tần gia ở Hào Sơn cùng với quân phòng vệ kinh đô của
Tần Hằng che giấu, hoàn toàn không thể tính toán được lộ trình xe ngựa của
Phạm Nhàn từ Giang Nam trở về, càng không thể phát động cuộc tập kích dữ
dội như vậy.
Nếu nói Trần Bình Bình muốn giết Phạm Nhàn, chỉ riêng điểm này cũng đủ
chứng minh. Phạm Nhàn cũng chính dùng chính câu chuyện đó để thuyết phục
Ngôn Băng Vân tin tưởng ý định thật sự của mình, đồng thời khiến cho Ngôn
Băng Vân tin rằng bản thân không hề có ý trả thù, chỉ muốn noi theo tấm gương
đánh đổ Nhị hoàng tử, ra tay trước để cho lão Viện trưởng yên ổn lui về hưu.
Sở dĩ phải nói vòng vèo như vậy, là vì chuyện liên quan đến Ảnh Tử,
chuyện về Diệp Khinh Mi, cho dù đánh chết Phạm Nhàn cũng không dám nói
với bất cứ ai, kể cả Ngôn Băng Vân hay thê tử của mình.
"Ngươi nói xem trên đời này có bao nhiêu người biết, từng có lúc ngươi
muốn giết ta." Phạm Nhàn hớn hở ngồi trong phòng kín ở Trần Viên, nghe tiếng
ồn ào xa xa, nhìn Trần Bình Bình già nua bên cạnh.
Sắc mặt Trần Bình Bình vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn y một cái, nói: "Để ép
ta rời khỏi kinh đô, ngươi tình nguyện hy sinh đến thế, chuyện đó do Ngôn
Nhược Hải làm, chẳng lẽ Ngôn Băng Vân lại đi tra xét?"
"Ta không hy vọng tra xét, chỉ hy vọng ngươi sớm về quê tìm tình đầu."
Phạm Nhàn cười lớn nói: "Phải biết từ sáng mai, ta chính là Viện trưởng Giám
Sát viện, còn ngươi chỉ là ông lão cô độc về hưu, ngươi lấy gì để ganh đua với
ta?"
Vừa nói xong, Phạm Nhàn chợt im bặt, vô cùng trầm trọng nói: "Lúc trước
ngươi hứa sẽ buông tay, nói đã nghĩ thông rồi, nhưng ngươi vẫn không, cho nên
ta chỉ có thể ép ngươi đi."
"Cái thằng nhóc khốn kiếp này!" Trần Bình Bình vừa ho vừa mắng: "Ông
đây không quản việc gì cả mà ngươi vẫn chưa yên tâm à?"
"Yên tâm?" Phạm Nhàn có vẻ bi thương nói: "Nếu yên tâm, ngươi đã không
làm những chuyện đó. Nói cho ta biết... ba năm trước tại sao ngươi lại tự hạ độc
mình?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một người buồn bã không thể khiến cả Trần Viên chìm xuống, đặc biệt nét
buồn trên mặt Phạm Nhàn lại khiến người ta cảm thấy có vẻ đắc ý và mỉa mai.
Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, nhìn thanh niên trước mặt, không nhịn được
bật cười.
Kể từ lần đầu Phạm Nhàn gặp Trần Bình Bình đến giờ đã trôi qua năm năm,
trong thời gian đó y chứng kiến Trần Bình Bình già yếu, im lặng, cảm nhận
được sự đáng sợ của vị trưởng bối này, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nụ cười
của Trần Bình Bình lại có ngày trở nên thuần khiết đến thế, thuần khiết như một
đứa trẻvậy.
Khí tức u ám quen thuộc bao quanh chiếc xe lăn đã không còn, không rõ vì
sao, hôm nay Trần Bình Bình trông như một tín đồ ăn chay cả đời, toát lên khí
chất tươi mát, giống như thấu suốt từ trong ra ngoài.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn khuôn mặt ông, biết tướng do tâm sinh, nhưng
không hiểu quá trình tâm lý nào đã biến Trần Bình Bình thành như bây giờ. Đôi
mắt ông thoáng chút lãnh đạm, nhưng không phải lạnh lùng vô tình, chỉ bình
thản nhìn đăm đăm vào Phạm Nhàn, chậm rãi mở miệng: "Ngoài độc còn gì nữa
không?"
"Còn nhiều lắm, trước đây chúng ta đã từng nói rồi." Phạm Nhàn nhìn chằm
chằm vào mắt Trần Bình Bình, nói: "Ngươi sai Phí tiên sinh đi ngang qua Đông
Di thành, tìm mọi cách bảo toàn mạng sống cho Tứ Cố Kiếm..."
Từ câu này trở đi, Phạm Nhàn không còn dò hỏi mà như trần thuật sự thật,
nói từng chữ một:
"Khổ Hà tìm mọi cách kéo dài tuổi thọ cho ngươi, vì đôi mắt ấy thấy rõ,
càng sống lâu ngươi càng có khả năng đối đầu với Hoàng đế bệ hạ." Phạm Nhàn
cúi đầu nói tiếp: "Ngươi để Tứ Cố Kiếm sống lâu hơn, vì ngươi đã sớm nghĩ kỹ,
để bên Kiếm Lư phơi bày thân phận của Ảnh Tử, ép buộc Hoàng đế bệ hạ phải
ra tay với ngươi."
"Ép?" Trần Bình Bình bật cười, dường như nghe thấy một từ rất thú vị.
Phạm Nhàn không hề bị nụ cười của ông lão lay động, thở dài nói: "Chuyện
ngươi bị đầu độc cách đây ba năm, bây giờ nhìn lại, quả thực rất rõ ràng. Ngươi
mượn cớ này không vào triều, để Trưởng công chúa và Thái hậu tung hoành ở
kinh đô, danh nghĩa là nghe theo mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ, thả chó vào vườn,
thực chất là có ý đồ lớn hơn."