Khánh Dư Niên

Chương 560

Hai tiếng răng rắc rất khó nghe vang lên, hai mũi dùi sắt không đứt nhưng lại bị
chấn văng khỏi tay.
Hạ Tê Phi nhân lúc được ngăn cản giúp, bổ nhào về phía trước như con cún nhỏ
đáng thương, né khỏi lưỡi đao kia chỉ trong gang tấc.
Ánh đao giáng xuống đất, tạo thành một vết đứt lớn trên thềm đá của Giang
Nam cư!
Hạ Tê Phi ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, hắn vẫn luôn bị khí thế
của cao thủ này nhắm vào, đao thế ập tới người, cho nên phải chịu nội thương
nặng nhất.
Ngụm máu tươi phun ra, gương mặt cúi xuống mặt đất vẫn cực kỳ hung tàn, tay
phải nhanh chóng thọc vào bên nách, kéo ra cây nỏ giấu trong tay áo.
Đây là vũ khí phòng thân mà Khâm sai đại nhân đưa cho hắn.
Lúc nỏ bắn ra, kiếm thủ Lục Xử kia cũng nhào tới trước người cao thủ đội nón
che!
Cao thủ đội nón che không thu hồi trường đao, tay trái siết lại thành quyền hất
ngang ra. Rầm một tiếng, kiếm thủ kia bị đánh bay ra ngoài, sau đó phía trước
hắn đã trốn rỗng.
Mũi tên tinh tế bắn tới trước mặt, cuối cùng người này cũng có phản ứng bình
thường, hơi ngửa đầu về phía sau. Xem ra cho dù trên người có công phu bá đạo
thì mặt vẫn là chỗ yếu.
Mũi tên xé gió bay đi, viu một tiếng đâm vào nón che!
Dưới nón có buộc dây nên không bị mũi tên kéo đi, cho nên dung mạo thật sự
của vị cao thủ cửu phẩm này vẫn không phơi bày ra trước mặt mọi người.
...
...
Một tiếng vang nhỏ cất lên nhưng không hề thanh thúy, chỉ ầm khẽ một phát,
như lũ trẻ con nghịch pháo, lại như tiếng lốp bốp khi đốt củi ướt.
Mũi tên đâm vào nón che... phát nổ!
Một ánh lửa hiện lên, trên đầu cao thủ đội nón che bỗng có khói bụi bốc lên,
trông cực kỳ quỷ dị.
Tam Xử cải tạo, tuy không thể phát huy uy lực thật sự của hỏa dược, thế lửa
cũng không đủ mãnh liệt, nhưng chỉ trong chớp mắt vẫn đốt sạch cái nón che
kia.
Cao thủ đội nón che tay cầm trường đao, hai chân vào thế, lẳng lặng đứng trước
quán rượu Giang Nam cư, gương mặt đen kịt, trên trán sưng phồng, hai mắt
nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết.
Đột nhiên, hắn mở hai mắt, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Cao thủ thần bí này vẫn không chết.
Nhưng khiến người ta kinh hãi khó hiểu nhất không phải là người này giữ được
tính mạng trước sát thương như vậy, vì thực lực của đối phương vốn không dễ
gì giết chết. Khiến Hạ Tê Phi và mọi người trong Giám Sát viện kinh hãi là... vị
cao thủ luôn đội nón che này....hóa ra là người đầu trọc!
Thiên hạ hiện nay tôn thờ chữ hiếu, có câu thân thể da tóc đều là của cha mẹ,
không ai cắt tóc lung tung chứ đừng nói tới trọc đầu. Trên thế gian này người
duy nhất được phép để đầu trọc đi lại... chính là khổ tu sĩ.
Khổ tu sĩ thờ phụng Thần miếu.
Mà thế nhân đều biết, khổ tu sĩ xưa nay luôn yêu dân, trân trọng bản thân; chưa
bao giờ liên quan tới tranh đấu nơi thế tục... Vì sao hôm nay khổ tu sĩ lợi hại tới
cực điểm này lại tới giết Hạ Tê Phi?
Còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề khiến người ta kinh hãi này, vị khổ tu sĩ kia đã
nâng thanh trường đao khủng khiếp kia, kêu lên một tiếng, hai tay cầm đao,
chém về phía Hạ Tê Phi trên bậc thang, thế như hổ điên, ngàn quân cũng chẳng
gánh nổi!
...
...
Thiên quân chẳng gánh nổi, nhưng một đóa hoa lại được.
Mọi người trên thềm đã tuyệt vọng, lại đột nhiên cảm thấy trước mặt có làn gió
mát thổi qua, một biển hoa nở rộ ngay trước mắt, chỉ trong khoảnh khắc đã trừ
khử mùi máu tanh trên con đường phía trước quán rượu, hương thơm ngào ngạt
của từng đóa hoa thấm đẫm ruột gan.
Một đôi tay kiên định mà dịu dàng nhấc theo một lẵng hoa tươi giá rẻ mới mua
ở Ngô Châu, nghênh đón thanh trường đao sắc bén thẳng tiến không lùi này.
Đao tới cực nhanh, nhưng đôi tay kia còn hành động nhanh hơn, không biết vì
sao ngay khoảnh khắc sau lẵng hoa kia đã treo trên thanh trường đao này.
Đao thế cực kỳ mãnh liệt, lẵng hoa lại rất nhẹ, nhưng khi lẵng hoa nhẹ nhàng
treo trên mũi đao, thanh trường đao vẫn luôn ổn định tới mức khiến người ta sợ
hãi bỗng nhiên run rẩy hạ xuống, cứ như lẵng hoa kia nặng tới tột đỉnh!
Đao thế ngưng bặt, khổ tu sĩ cầm đao quát lớn một tiếng, hai tay điên cuồng
phóng thích chân khí, khí thế hung hãn ngập trời như muốn gánh cả Đông Sơn!
...
...
Tiếng xoàn xoạt vang lên, cuối cùng lẵng hoa không chịu được trận chiến chân
khí kinh người của hai bên, bị mũi đao gạt lên, tất cả vỡ tan thành từng mảnh.
Khoảnh khắc đó mây tre đan thành lẵng hoa như ngưng đọng lại trong thời gian,
từ từ bị cắt rời, từng sợi mây tre vỡ vụn hóa thành vô số mảnh vỡ rơi vãi xuống
đất, vang lên tiếng lộp bộp.
Còn hoa tươi trong lẵng lại bị kình phong cuốn theo, bay bổng lên không, tô
điểm cho con đường đã như chốn giết chóc Tu La.

Bình Luận (0)
Comment