Trong cơn mưa hoa, vị cô nương mặc áo vải bông như một cơn gió cuốn, men
theo thanh trường đao đang rung chuyển, nhẹ nhàng mềm mại tấn công về phía
khổ tu sĩ kia.
Khổ tu sĩ xuất chưởng, chưởng phong như đao nhưng vẫn không ngăn được
thân hình bồng bềnh của đối phương.
Chỉ lát sau, bàn tay dịu dàng kia đã vỗ nhẹ lên chuôi đao, rồi chỉ trong nháy mắt
lại đâm thẳng vào rìa bàn tay của khổ tu sĩ.
Khổ tu sĩ hú lên quái dị, hai má vốn đã bị đốt bỏng bỗng ửng đỏ đầy quái dị,
dấu hiệu của chân khí xao động. Toàn thân hắn như con chim lớn thối lui về
phía sau.
Vừa đối mặt, vị khổ tu sĩ như sát thần này đã bị đánh lui.
Lúc này mưa hoa đầy trời còn đang phủ xuống, phối hợp với trăng quang trăng
sáng trên thành Tô Châu, càng tôn thêm vẻ mỹ lệ vô song.
Cánh hoa rơi cả xuống, Hải Đường cô nương mặt mày bình tĩnh đứng trong cơn
mưa hoa, không truy kích, chỉ nhìn vị khổ tu sĩ đối diện với vẻ hơi lo âu.
Thôn cô cũng có khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.
...
...
“Khánh miếu Nhị tế tự, vì sao ngươi lại ở đây?” Hải Đường mặt mày lo âu nói.
Khổ tu sĩ kia nhìn cô, đã nhận ra thân phận của cô, giọng the thé quát: “Hải
Đường Đóa Đóa! Vì sao ngươi lại ở đây?”
Hải Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta ở cạnh Phạm Nhàn.”
Khổ tu sĩ ngẩn người, như không ngờ Hải Đường với thân phận truyền nhân
Thiên Nhất đạo, Thánh nữ Bắc Tề mà lại tùy tiện nói ra lý do như vậy.
“Hôm nay ta phải giết người, ngươi đừng ngăn ta.” Khổ tu sĩ nhìn cô lạnh lùng
nói.
Hải Đường khẽ nhíu mày, quan sát những người chết trên thềm đá Giang Nam
cư và trên đường phố, nhìn chân tay đứt gãy, ngửi mùi máu tươi gay mũi, nhẹ
nhàng nói: “Tối nay ngươi đã giết quá nhiều người rồi, đừng giết nữa.”
Không phải thỉnh cầu, cũng không phải khuyên bảo. Phạm Nhàn bỗng thấy
không yên lòng về bên Hạ Tê Phi nên đột nhiên bảo Hải Đường tới đây xem
thử, điều này đại biểu cho lòng tin tuyệt đối đối với Hải Đường. Mà Hải Đường
đã ở đây, trừ bốn lão già mà không chịu chết trong truyền thuyết, chỉ cần cô nói
đừng giết người, sẽ không ai có thể giết người.
Tuy khổ tu sĩ bị bỏng không nhẹ nhưng vẫn có thể thấy vẻ kiên nghị trên gương
mặt. Hắn liếc mắt nhìn Hải Đường bằng ánh mắt rất kỳ quái, sau đó xoay người
bỏ đi.
Không cần đường đi, khổ tu sĩ này trực tiếp phá vỡ một bức tường khác trên con
phố, trong tiếng nổ ầm ầm, trên tường vỡ ra một cái lỗ lớn, bóng dáng hắn ta
biến mất trong cái lỗ này.
Mưa hoa đầy trời hạ xuống, Hải Đường im lặng không nói gì, sau đó khinh thân
bay lên, hạ xuống sau bức tường.
Hải Đường hạ xuống khoảng sân bên kia đường, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bên
thái dương, nhìn tên khổ tu sĩ kia. Quả nhiên, hắn không đi khỏi.
Người sống hai bên đường này đương nhiên không phú thì cũng quý, bị quấy
nhiễu như vậy chủ nhân gian nhà cũng tỉnh lại từ lâu, trốn ở đằng xa, không
dám đốt đèn. Lúc này ngọn đèn trên quán rượu đối diện xuyên qua cái lỗ lớn
trên tường, chiếu vào trong sâu, cũng chiếu lên gương mặt sau khi bị thương là
trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hải Đường nhìn hắn, giọng điệu hơi lo lắng: “Vì sao lại làm vậy?”
Khổ tu sĩ chỉ bình tĩnh nhìn cô, không trả lời.
Hải Đường cũng không nóng nảy, tuy phương xa đã loáng thoáng tiếng xích sắt
của quan sai.
Trong thiên hạ này không có nhiều khổ tu sĩ, Đại tế tự Khánh miễu dẫn dắt các
khổ tu sĩ, vẫn luôn truyền đạo ở các nơi. Những khổ tu sĩ này lẳng lặng tụng
niệm kinh văn huyền diệu, thường làm việc thiện, chưa bao giờ là thế lực nổi
tiếng về vũ lực.
Thế nhưng mấy chục năm nay, Khánh miếu cũng xuất hiện một kẻ khác biệt,
chính là Tam Thạch đại sư. Người này có thần lực trời sinh, công phu nội ngoại
đều tu tới đỉnh điểm, lại thêm tính tình thô bạo, ghét ác như thù, có điều do thân
phận tế tự nên rất ít người từng thấy hắn xuất thủ, cũng không ai biết diện mạo
và thực lực thật sự của hắn. Đương nhiên, đó cũng là vì nhiều năm nay Đại tế tự
Khánh miếu vẫn dùng kinh văn khuyên bảo, trông coi chặt chẽ, nếu không với
tính cách vị Tam Thạch đại sư này, chắc đã trở thành nhân vật nổi danh nhất
thiên hạ.
Dù sao Khánh miếu và Thiên Nhất đạo bên Bắc Tề đều là nơi thờ phụng thần
miếu, cũng coi là cùng chung một mạch, cho nên năm ngoái Hải Đường từng
thấy mặt đối phương. Trong lòng cô thầm hiểu, vị khổ tu sĩ trước mặt này, vị
Nhị tế tự Khánh Miếu này, vị Tam Thạch đại sư mà mọi người vẫn đồn đại này,
xét riêng thân phận thì là nhân vật cực kỳ tôn quý; xét riêng tu vi tâm tính thì
không phải người khát máu. Cho nên điều khiến cô không hiểu nhất là: Vì sao...
tế tự xưa nay luôn bỏ mặc thế sự, hôm nay cũng gia nhập vào tranh đấu trong
Nội Khố, hay nên nói là trong triều đình.
“Quân Sơn hội... rốt cuộc là tổ chức ra sao?” Hải Đường hơi cau mày nói, như
đang lẩm bẩm.