Khánh Dư Niên

Chương 566

Tổng đốc Giang Nam giật mình, chìm vào trầm mặc. Đương nhiên hắn cũng
biết tối nay trong thành Tô Châu đã xảy ra chuyện gì, cũng đoán được Phạm
Nhàn vốn luôn tàn nhẫn bao che, chắc chắn sẽ ra tay với Minh gia. Hắn chỉ
không ngờ... trước khi hành động đối phương lại tới thông báo cho chính mình,
thái độ này khiến Tiết Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một hồi, Tiết Thanh ôn tồn nói: “Bản quan có thể
hiểu được tâm trạng hiện giờ của Khâm sai đại nhân.”
Câu này nói cũng chẳng khác gì không, đương nhiên hiểu không có nghĩa là
ủng hộ. Phạm Nhàn cũng biết điều này, dù sao Minh gia cũng là danh gia vọng
tộc chốn Giang Nam, con cháu trong tộc lên tới mấy vạn, lại có vô số trợ thủ
trong triều đình và dân gian. Lâu nay tay chân của Minh gia đã cắm cắm sâu
vào cuộc sống của bách tính Giang Nam, nếu Phạm Nhàn muốn vận dụng vũ
lực của Giám Sát viện, đàn áp Minh gia theo cách thô bạo đơn giản nhất, chắc
chắn y sẽ gặp vô số phản ứng trái chiều, không khéo thế cuộc Giang Nam cũng
gặp xáo trộn rất lớn.
Giang Nam không thể loạn được, một khi nó rối loạn, Tiết Thanh thân là Tổng
đốc Giang Nam đương nhiên phải đứng mũi chịu trào. Hắn hoàn toàn không thể
bàn giao với triều đình và bệ hạ, thế nên bây giờ trước mặt Phạm Nhàn, hắn chỉ
có thể nói hiểu chứ không chịu nói gì khác.
Hơn nữa đối với Phạm Nhàn, Hắc Kỵ còn đang ở Giang Bắc, không tới bước
cuối cùng y cũng không dám liều lĩnh điều binh vào Tô Châu; khiến hoàng đế
nghi kỵ. quần thần cãi vã. Cho nên thật ra lúc này lực lượng mà y có thể điều
động cũng không nhiều lắm, nêu sức mạnh đối phó với thế lực như Minh gia, y
rất cần Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh hỗ trợ, ít nhất là ngầm đồng ý. Đây
chính là lý do vì sao đêm hôm khuya khoắt y lại chạy tới phủ Tổng đốc.
Biết Tiết Thanh lo lắng điều gì, Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Tổng đốc đại nhân
yên tâm, tuy bản quan có hơi phóng khoáng, nhưng lúc làm việc vẫn theo quy
củ.”
Trong lòng Tiết Thanh cũng yên tâm hơn một chút, hắn vốn không phải người
bên phe Trưởng công chúa cho nên cũng không đoái hoài tới chuyện tranh đấu
giữa Giám Sát viện và Hoàng tử. Chẳng qua không ngờ tối hôm nay Minh gia
lại phái người tới trước Giang Nam cư ám sát thương nhân tham gia chiêu
mua... tuy ai cũng biết thực chất thương nhân đó là cường đạo sông nước...
nhưng sự thật đó vẫn khiến vị quan lớn một phương này cảm thấy phẫn nộ.
Thương nhân phải có bổn phận và giới hạn của mình, tối hôm nay Minh gia đã
vượt mốc.
Huống chi Giang Nam cư mà bọn họ giết người chính là sản nghiệp của Tổng
đốc đại nhân.
“Trước khi mười sáu hạng mục tiêu thụ của Nội Khố được ấn định, bản quan sẽ
không ra tay.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt Tiết Thanh, ôn tồn nói: “Tới ngày mốt,
ta sẽ khiến Minh gia phải trả giá xứng đáng cho việc này.”
“Cho bọn chúng một bài học là được.” Tiết Thanh thở dài, như một khổ tu sĩ
thương dân trách trời.
Phạm Nhàn mỉm cười, trong lòng thầm hiểu vị Tổng đốc đại nhân này vẫn
không muốn mọi chuyện ồn ào quá lớn, còn bản thân vốn cũng chẳng hi vọng
xa vời chỉ trong vài ngày mà có thể khiến cho một đại gia tộc trăm năm chao
đảo. Y nói: “Đại nhân yên tâm, sẽ có chừng mực.”
“Chứng cứ, mấu chốt là chứng cứ.” Tiết Thanh nhìn vị Khâm sai đại nhân trẻ
tuổi trước mặt, không nhịn được mở miệng nhắc nhở. Chuyện này không đơn
giản là tranh chấp giữa quan lại thương nhân trong triều đình, nếu không thể
nắm được chứng cứ xác thực, nếu xẻo thịt Minh gia, rất dễ bị người trong kinh
đô nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn.
“Trong cuộc sống, xưa nay không thiếu chứng cứ.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói:
“Chẳng qua thiếu đôi mắt phát hiện chứng cứ, mà ánh mắt của Giám Sát viện
lại rất sáng.”
Hai vị quan viên quyền lực lớn nhất Giang Nam mật đàm một hồi lâu, đến lúc
cả hai mệt mỏi không chịu được, Phạm Nhàn mới cáo từ. Bây giờ thế cuộc
Giang Nam càng lúc càng vẩn đục, tựa như bóng tối trước ánh bình minh, dõi
mắt nhìn lại là vực sâu đen kịt không thấy đáy.
Phạm Nhàn tựa người vào ghế say ngủ say như chết, hoàn toàn không biết sắc
trời đã sáng dần. Tinh mơ, thành Tô Châu còn chưa có tiếng chuông tiếng trống
báo thức, bình minh mùa xuân đã tới.
Tuy đêm hôm nay có rất nhiều người ngủ không ngon giấc, có rất nhiều người
đang bận rộn, thậm chí một số người cả đêm không ngủ. Hơn nữa trong thành
Tô Châu xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngày thứ hai Nội Khố mở cửa chiêu
mua vẫn diễn ra đúng hạn.
Đây là quy củ, là quy củ trước kia của triều đình.
Cho nên dẫu Hoàng công công và Quách Tranh lấy chuyện thành Tô Châu giới
nghiêm và Hạ Tê Phi bị đâm làm lý do, yêu cầu Chuyển Vận ti hoãn đấu giá
chiêu mua lại vài ngày, Phạm Nhàn vẫn như chém đinh chặt sắt, cực kỳ kiên
quyết yêu cầu nhất định phải tổ chức chiêu mua đúng giờ, không được phép
chậm lại dù chỉ một khắc

Bình Luận (0)
Comment