Khánh Dư Niên

Chương 567

Minh gia đã tranh thủ được một đêm, nếu cho bọn chúng thêm thời gian phản
ứng, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Phạm Nhàn day day mi tâm mệt mỏi, cố gắng che giấu vẻ uể oải trên mặt, nhìn
các thương nhân nối đuôi nhau đi vào. Y phát hiện tuy đám thương nhân Giang
Nam trông vẫn rất bình tĩnh nhưng trong con mắt lại giấu tâm trạng hết sức cổ
quái. Xem ra tối hôm qua Hạ Tê Phi bị ám sát cũng gây khó khăn rất lớn cho
bọn họ. Chẳng qua tạm thời Phạm Nhàn không cách nào đoán được loại biến
hóa này sẽ ảnh hưởng như thế nào tới kế hoạch của mình, là tốt hay là... xấu.
Cha con Minh gia là nhóm gần cuối tiến vào đại trạch viện Nội Khố, phía sau là
tùy tùng và các tiên sinh thu chi trong tộc, sắc mặt ôn hòa hành lễ với xung
quanh. Quan viên và các thương nhân đáp lại lấy lệ rồi dời ánh mắt đi, cũng
không ai dám có biểu hiện quá thân mật với Minh gia ngay trước mặt Phạm
Nhàn.
Khi hai cha con Minh gia đi tới sảnh chính làm lễ, Hoàng công công và Quách
Tranh thân thiện trò chuyện, rõ ràng là đang thể hiện thái độ ủng hộ đối phương.
Phạm Nhàn lạnh lùng quan sát, gật đầu cười rồi phất tay cho đối phương vào
chỗ ngồi. Ánh mắt Minh Thanh Đạt rất kỳ quái, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, xem ra
không biết vì nguyên nhân gì mà đối phương không hề e ngại mình sẽ tiến hành
trả thù chuyện Hạ Tê Phi bị ám sát.
Trước khi cửa lớn đóng lại, người của Giang Nam thủy trại cũng đến.
Phía sau Hạ Tê Phi, ngoài mấy lão quan bộ Hộ mà Phạm Nhàn phái tới thì chỉ
còn ba hộ vệ đi kèm, các huynh đệ còn lại đã táng thân trên con phố đêm qua.
Hôm nay sắc mặt Hạ Tê Phi trắng bệch, xem ra thương tích vẫn chưa thể khôi
phục, chẳng qua chuyện hôm nay quá quan trọng cho nên hắn cũng phải gắng
gượng đi tới.
So với băng vải trên người hắn, dải khăn trắng như tuyết buộc trên đầu càng
trắng trẻo bắt mắt. Thuộc hạ phía sau hắn cũng đeo khăn trắng trên đầu, giữa
mùa xuân mà lại tỏa ra hàn ý như băng tuyết.
Để tang vào cửa Nội Khố, vài chục năm qua, đây mới là lần đầu.
Ánh mắt mọi người trong trạch viện đều dõi theo cường đạo phòng Ất Tứ đeo
khăn tang đằng đằng sát khí. Được Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia
dẫn đầu, các thương nhân đi ra khỏi phòng tới yết kiến Hạ Tê Phi, nhẹ nhàng an
ủi.
Hạ Tê Phi được thuộc hạ nâng đỡ chậm rãi đi tới trước sảnh chính, không buồn
liếc mắt nhìn sang hai cha con Minh gia trong gian phòng đầu tiên, nhẹ nhàng
mở miệng nói: “Hạ mỗ vẫn tới rồi.”
Sắc mặt Hoàng công công và Quách Tranh khá kỳ quái.
Khóe mắt Phạm Nhàn giật giật một cái rồi lập tức khôi phục như thường. Y
bình tĩnh buông tay phải xuống, nói với giọng điệu trầm ổn mà kiên định: “Chỉ
cần ngươi tới, nơi này sẽ có chỗ cho ngươi.”
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Phạm Nhàn trong câu này, mà Hoàng công
công và Quách Tranh hoàn toàn không thể chỉ trích câu nói này của Phạm
Nhàn. Ngày hôm nay Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh cáo ốm không đến,
trong trạch viện hiện giờ, chức vị của Phạm Nhàn là cao nhất, rõ ràng Tiết
Thanh đã để Phạm Nhàn thoải mái làm việc.
Nhưng chỗ dựa vững chắc của Minh gia cũng không trơ mắt nhìn Phạm Nhàn
nắm giữ toàn bộ cục diện. Hoàng công công im lặng một hồi rồi nói: “Hạ tiên
sinh, nghe nói tối hôm qua trong thành Tô Châu đã xảy ra một trận chém giết
giang hồ, quý trại đã tổn thất không ít... Nhưng để tang vào trạch viện, có vẻ
không hợp lễ nghi.”
Dù sao xuất thân của Hạ Tê Phi cũng không được vẻ vang, cho nên vị lão thái
quân của Minh gia mới dám mời cao thủ Quân Sơn hội tiến hành chặn giết. Dù
sao nếu giết chết Hạ Tê Phi có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, hơn nữa sau
đó cũng có thể đẩy sang tranh đấu giang hồ.
Lúc này Hoàng công công nói vậy là định khẳng định điểm này.
Phạm Nhàn khinh thường so đo mấy thứ danh nghĩa với đối phương, ngược lại
nghe Hoàng công công nói để tang vào trạch viện không hợp lễ nghi là lửa giận
dần dần bốc lên, hai mắt híp lại, nhẹ nhàng nói: “Hoàng công công, đừng ép bản
quan nổi giận.”
Tuy lời này nói rất nhẹ, nhưng âm thanh như gằn từ trong khe hở của núi băng,
vang vọng từ vực sâu dưới lòng đất... vừa lạnh lẽo vừa âm độc, khiến người
nghe không rét mà run.
Đừng ép bản quan nổi giận!
Lời nói này lọt vào tai Hoàng công công, khiến lão thái giám này không nhịn
được rùng mình một cái, nhanh chóng ngậm miệng lại: Tranh chấp với loại
thiếu niên đàn bà tính cách hung ác này làm gì, cứ mặc hắn thôi, dù sao Minh
gia đã chuẩn bị một đêm, lát nữa mình cứ quan sát kỹ lưỡng là không có vấn đề
gì. Nếu bây giờ để Phạm Nhàn mượn cơ hội nổi giận, ai mà ngăn được hắn?
Nếu hỏng đại sự cũng không phải chuyện tốt.

Bình Luận (0)
Comment