Trong lòng vị thiếu gia Minh gia này vẫn rất kiên định cho rằng lực lượng của
Hạ Tê Phi là nhờ Phạm Nhàn tự ý điều động bạc từ bộ Hộ, những người còn lại
vốn chẳng có thực lực như vậy.
Minh Thanh Đạt không nói gì thêm, trong lòng lại trong như gương sáng. Hôm
qua Phạm Nhàn để hạ Tê Phi càn quét hàng hóa, hành động đó là định khiến các
thương nhân Giang Nam còn lại hóa thành lũ sói đói, mà một con sói đang đói
bụng thì có là thịt của ai nó cũng dám gặm hai miếng.
...
...
Khi hai phong thư giấy dai đưa tới sảnh tiếp khách, tất cả các thương nhân quan
viên đang chú ý tới việc này đều đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, thở ra một
ngụm trọc khí, biết màn kịch chính thức đã bắt đầu.
Nhưng dường như có rất nhiều người không đoán được chiều hướng của vở
kịch.
Cửa phòng Ất nhất cũng chậm rãi đẩy ra, đưa một bức thư giấy dai tới trong tay
quan viên trước cửa.
Tuyền Châu Tôn gia!
Trạch viện xôn xao, không ai ngờ Tuyền Châu Tôn gia lại nhân cơ hội hai con
hổ tranh chấp mà tới cướp bát canh nóng bỏng tay này!
“Tôn gia!” Minh Lan Thạch kinh hãi nhìn phụ thân mình: “Gia tộc đó kiếm đâu
ra nhiều bạc như vậy?”
Minh Thanh Đạt mặt không đổi sắc nói: “Một mình Tôn gia không đủ, chẳng lẽ
mấy nhà liên hợp lại vẫn không đủ? Chẳng lẽ con không thấy hôm nay lão già
Hùng Bách Linh trở nên yên tĩnh hơn nhiều? Còn vài kẻ nhìn chằm chằm vào
gia tộc chúng ta, nếu không phải trong lòng thấp thỏm thế thì nhìn lâu như vậy
để làm gì? Trên mặt lão phu đâu có nở hoa!”
Trong sảnh chính, quan viên ngồi trên ba chiếc ghế thái sư ai cũng có tâm tư
riêng. Phạm Nhàn đã sớm đoán được chiều hướng như vậy nên không mấy kinh
ngạc, còn Hoàng công công và Quách Tranh đã nghiến răng nghiến lợi, thầm
nghĩ Tuyền Châu Tôn gia này thật quá to gan, dám ra tay quấy rối ngay giữa
thời điểm này!
Trong ánh mắt căng thẳng quan sát của mọi người, lượt báo giá đầu tiên đã có
kết quả. Phạm Nhàn ngồi trong sảnh tiếp khách so sánh lá đơn báo giá, trong
lòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than Minh gia có thể cắm rễ trên đất
Giang Nam nhiều năm, không phải không có lý do.
Trong kế hoạch của Phạm Nhàn, bốn hạng mục sau mới là lúc mình và Minh
gia ra sức đấu giá, vì lượng bạc giao dịch được với bên Bắc Tề là rất lớn nhưng
lại cần thời gian dài mới xoay vòng vốn được, đúng là cũng có giới hạn tối đa.
Hơn nữa sau khi Hạ Tê Phi đoạt năm hạng mục, cũng phải chi trả một khoản
tiền đặt cọc rất lớn.
Nếu nâng giá giá không giới hạn, Hạ Tê Phi hoàn toàn có thể không ngừng ra
giá, khiến Minh gia hộc máu liên tục. Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn vẫn không hiểu
được Minh Thanh Đạt này, vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia dường
như không chỉ đơn giản là trên danh nghĩa. Phạm Nhàn không cách nào đoán
được, nếu thật sự nâng giá giả, liệu Minh Thanh Đạt có thể bỏ qua nghiêm lệnh
của Trưởng công chúa, chặt tay một cách đầy cơ trí hay không?
Với lượng bạc mà Phạm Nhàn đang nắm giữ, nếu dùng để nâng giá, y chỉ nắm
chắc khiến Minh gia bị nâng tới trọng thương ở bốn hạng mục ràng buộc phía
sau.
Vạn nhất Minh gia thật sự chơi liều trong vòng thứ ba, bỏ qua không lấy bốn
hạng mục này nữa... Hạ Tê Phi nâng giá quá cao, chỉ có hai loại kết cục. Một là
hoàn toàn không thể lấy ra bốn phần mười tiền đặt cọc, một là thành công đoạt
được bốn hạng mục trước, sau đó kiệt quệ, trơ mắt nhìn Minh gia không tốn
mấy sức lực cũng chiếm được bốn hạng mục phía sau.
Kết cục thứ hai không phải điều y muốn. Y hoàn toàn không cách nào khống
chế tuyến đường vận chuyển hàng hóa tới Đông Di thành, cho nên bốn hạng
mục ràng buộc mà Minh gia thấy là không thể thiếu, đối với y lại là vô bổ. Y
vốn không muốn Hạ Tê Phi ra tay chiếm lấy mấy hạng mục này thật, nhưng nếu
trơ mắt nhìn Minh gia thoải mái chiếm được bốn hạng mục phía sau, Phạm
Nhàn... cũng không nuốt nổi cơn giận này.
Còn khả năng thứ nhất... Nếu báo giá sai lầm, dưới ánh mắt quan sát của Hoàng
công công và Quách Tranh, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, e
rằng chuyện trong Nội Khố sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn Hạ Tê Phi sợ
là cũng chẳng còn đường sống.
Nói tóm lại, theo kế hoạch mà Phạm Nhàn định ra trước đó, bốn hạng mục đầu
tiên là chuẩn bị để Tuyền Châu Tôn gia đứng ra nã pháo, còn Hạ Tê Phi ra giá
chỉ là đâm hờ một thương chứ không định liều mạng.
Nhưng nhìn giá cả đưa ra trong đơn, Phạm Nhàn biết vị lão gia tử của Minh gia
đã đoán trước được bố trí của mình, thế nên ngay đợt báo giá đầu tiên đã đưa ra
con số kinh khủng như vậy!
Hôm nay Tôn gia dám ra tay là vì tối hôm qua mình mượn tay Sử Xiển Lập đưa
tin.