Trần Bá Thường hơi tức giận nói: "Thừa kế tước vị chính là bảo vệ cho việc
phân chia tài sản, chức vị rõ ràng, đương nhiên quyền phân chia ra sản cũng là
hiển nhiên."
Thừa kế tước vị và phân chia tài sản chính là hai phần quan trọng nhất trong
việc thừa kế, Tống Thế Nhân cười lạnh nói: "Có thể nói phân chia tài sản chính
là nền tảng của thừa kế tước vị, ngươi đã nói về luật pháp Khánh Quốc, ta cũng
sẽ nói về luật pháp Khánh Quốc!"
Hắn vỗ quạt vàng trong tay một cái, cao giọng nói "Luật pháp Khánh Quốc, đề
mục diễn giải thứ ba mươi tư quy định rõ ràng: gia đình do người con trưởng
điều hành, còn gia tài lại là của công! Ta không có ý kiến gì với việc quản lý gia
đình, nhưng tài sản này thực chất là của công, đương nhiên phải phân chia tỉ mỉ.
Còn về phương pháp phân chia, đã có di chúc của Minh lão thái gia ở đây,
đương nhiên phải tuân theo ý của người trước!"
Trần Bá Thường tức mà không làm gì được, có lý nào lại cưỡng ép tách riêng
thừa kế tước vị và phân chia tài sản ra để tranh luận?
"Luật pháp Khánh Quốc còn viết: nếu người con trưởng chung sống không phân
chia gia tài công bằng, tội lỗi sẽ được xét như kẻ dưới tự ý sử dụng gia tài, cứ
hai mươi quan phạt hai mươi trượng." Tống Thế Nhân lạnh lùng nhìn Minh Lan
Thạch, nói rõ từng chữ từng câu: "Chủ thuê của ta từ nhỏ bị trục xuất khỏi gia
tộc, liệu điều này có tính là cố ý làm việc không công bằng? Nếu hai mươi quan
phạt hai mươi trượng... Minh gia chắc không chỉ có hai mươi vạn quan? Ta
muốn xem xem rốt cuộc Minh gia có bao nhiêu mông để chịu đòn!"
Minh Lan Thạch tức giận đứng bật dậy.
Tống Thế Nhân lại quay sang phía Tri châu trên công đường, mỉm cười thu lễ,
tiếp tục nói: "Đây là hội điển của Khánh Quốc, được ghi trong phần đầu điều
khoản về tài vật mà Ti Ấu ti của bộ Hình chuyên dùng. Trước đây ngài cũng là
người xuất thân từ khoa luật, ngài chắc hẳn hiểu những điều hạ dân nói không
phải là vô lý."
Không chờ Minh gia đáp lời, Tống Thế Nhân lại ngạo nghễ nói: "Nói về điều
luật, ta còn có một mục nữa, trong phần đầu giải thích về hôn nhân và gia đình
của luật pháp Khánh Quốc đã nói rõ ràng: đối với những người chung sống mà
không phân chia gia tài công bằng, sẽ xét thấp hơn ba bậc so với đột nhập, cài
tang vật! Tội danh này là gì? Đó là trọng tội trộm cắp."
Trần Bá Thường liếc mắt, thật sự bái phục vị tụng sư đến từ kinh đô này. Rõ
ràng chỉ là một vụ kiện gia sản đơn giản, nhưng bị hắn chia thành hai phương
diện: thừa kế tước vị và phân chia tài sản. Sau đó, hắn như con khỉ gọi tới gọi
lui, từ từ ép sát. Mặc dù mình dùng luật pháp Khánh Quốc củng cố vững chắc
lập trường, nhưng thật không ngờ đối phương lại nhớ rõ ràng từng điều luật nhỏ
bé từ nhiều năm trước như vậy.
Những điều luật mà Tống Thế Nhân vừa nhắc tới trong luật pháp Khánh Quốc,
đều là những mục mà triều đình quên không sửa đổi trong quá trình chỉnh lý
luật pháp. Có lẽ chúng có lẽ đã biến mất trong những ngóc ngách tối tăm của
thư viện, nơi lũ chuột cũng coi thường. Nhưng bây giờ lại bị đối phương tìm ra
một cách chi lợi ích và ngang nhiên sử dụng trên công đường - tên cò kiện tụng
này thật quá lợi hại!
Tống Thế Nhân sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt dần xuất hiện tơ máu.
Đẩy vụ kiện đến mức độ như hiện giờ đã là cực hạn trong năng lực của hắn.
Thừa kế tước vị và phân chia tài sản, nếu cứ quấn lấy vấn đề này thì sẽ rất phức
tạp, nhưng trong lòng hắn dần nảy sinh một chút tự tin. Cho dù cuối cùng di
chúc kia vẫn không có hiệu lực, ít nhất hắn có thể thử đẩy ra kết quả "chia đều
cho các con".
Một phần bảy gia tài Minh gia không phải một con số nhỏ.
Tuy hắn không hiểu được hoài bão của Phạm Nhàn, nhưng Khâm sai đại nhân
đã coi trọng hắn như vậy, tự nhiên hắn phải cãi vụ kiện này thật oanh liệt, viết
lên nét hào quang rực rỡ cho nghề tụng sư này.
Có thể tham gia vào tranh chấp gia sản tầng lớp như Minh gia, đối với một tụng
sư, đây này đã là cấp độ cao nhất. Các sự vụ lớn hơn nữa, chẳng hạn như... thừa
kế trong cung, một tụng sư nho nhỏ như hắn làm sao có tư cách tham gia? Hơn
nữa, nếu không phải triều đình chia thành hai phe, tạo nên trận đấu sức này, vụ
kiện gia sản Minh gia vốn không thể đưa ra xử lý, và càng không thể lập án.
Tống Thế Nhân cũng không có cơ hội tham gia.
Vì vậy, tuy dù hắn rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại có cảm giác phấn khích như
bệnh trạng. Cơ hội như thế quá hiếm, hắn nhất định phải nắm chắc.
Nếu Tống Thế Nhân biết vụ kiện mà hắn đang tranh biện ở Giang Nam sẽ kích
thích dây thần kinh nhạy cảm của một số người, từ đó gián tiếp thúc đẩy họ hợp
tác, đồng thời khiến cho Phạm Nhàn và những người này nảy sinh xung đột
sớm hơn... Kể cả có cho hắn thêm vài cú kích thích lưu danh sử sách, không
khéo hắn cũng sợ hãi tới mức nhanh chóng mai danh ẩn tích trốn m
Tống Thế Nhân không chú ý tới một vấn đề: cái gọi là gia sản, là thứ mà tất cả
mọi người đều muốn tranh đoạt, không phân biệt là gia sản của Minh gia hay
của hoàng đế.