Tuy nhiên, vị cô nương Lương Điểm Điểm này còn chưa kịp tỏa sáng ở kinh đô
thì đã phải ôm nỗi uất ức bị Bão Nguyệt lâu cưỡng ép mua lại đưa đến Tô Châu.
Trong lòng cô gái không khỏi bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ bối cảnh của Bão
Nguyệt lâu, biết mình không thể chống lại. Thay vào đó, khi vừa đến Tô Châu,
cô lập tức được ký một hợp đồng mới lạ với chưởng quầy Tang Văn, khiến vị cô
nương mới mười sáu này cảm thấy bất ngờ là dường như nội dung trong hợp
đồng kia có lợi cho mình.... Cõi đời này còn nơi đâu có tú bà tốt như vậy?
Còn một vị mỹ nhân khác tới từ Tây Hồ, quả thật có điểm khác biệt rất lớn so
với phụ nữ Trung Nguyên. Đôi mắt của cô sâu hút nhưng không có vẻ kì dị, lại
càng tôn nét quyến rũ trên gương mặt cô. Đặc biệt là làn da ngăm đen không có
vẻ thô ráp, ngược lại mang một vẻ đẹp bí ẩn tựa như viên hắc trân châu. Hơn
nữa, vóc dáng của mỹ nhân Tây Hồ này cũng cực kỳ quyến rũ, tiền công hậu
thủ, khiến đám người Khánh Quốc quen với vẻ đẹp thanh nhã của nữ tử trong
nước cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Chỉ có điều lai lịch của mỹ nhân Tây Hồ này, so với vị Lương Điểm Điểm kia
còn phải... quỷ dị hơn. Vị mỹ nhân Tây Hồ này họ Mã tên Tác Tác, lại chính là
công chúa của một bộ lạc Tây Hồ!
Đại hoàng tử dẫn quân đi tây chinh, từ đầu đến cuối đều đánh Tây Hồ thất bại
tan tác, không biết đã chinh phục được bao nhiêu bộ lạc. Mà thủ lĩnh của bộ lạc
lớn thứ hai trong số đó muốn tỏ thành ý đầu hàng, nên dâng cô con gái bảo bối
của mình cho Đại hoàng tử, mang chút ý tứ hiến thân. Không ngờ Đại hoàng tử
này thật sự là loại thô lỗ, lại đi đối đãi với con gái kẻ địch như nữ đầy tớ bình
thường, đặc biệt là sau khi thành hôn với Đại công chúa Bắc Tề, càng không
tiện để mỹ nhân Tây Hồ này ở lại trong vương phủ. Cho nên, lúc nghe nói Phạm
Nhàn mở thanh lâu ở Giang Nam thiếu mỹ nhân đầu bảng, là vội vội vàng vàng
đưa đến Bão Nguyệt lâu rồi chuyển tới Tô Châu.
Hai vị cô nương này từ kinh đô đến Tô Châu, trong lúc Bão Nguyệt lâu khai
trương, Bát Xử đã giúp Phạm Nhàn tuyên truyền đủ đường. Tuy Bát Xử không
có thể nhiều thủ đoạn đối phó với Minh gia ở Giang Nam, nhưng muốn đắp nạn
hai vị cô nương thành mỹ nhân tuyệt đại chỉ có trên trời không ở nhân gian, lại
là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay. Sử Xiển Lập phối hợp với những lời đồn đại
suy đoán về hai vị cô nương này trên phố phường, rất khéo léo bố trí cho hai vị
cô nương này trước khi khai trương vài ngày ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành Tô
Châu đạp thanh một lượt...
Đạp thanh, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, khiến cho đám người háo sắc Giang
Nam có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai vị cô nương từ xa. Trên
đường đi, không biết bao nhiêu gã háo sắc bám theo xe ngựa của Bão Nguyệt
lâu, cánh đồng xanh xanh trước sau xe ngựa đều bị hai chân hoặc móng ngựa
của đám nam nhân kia đạp thành bằng phẳng. Cái gọi là đạp thanh, đúng thật là
san bằng cỏ xanh.
Cứ như vậy, mọi người ở Giang Nam cũng biết hiện tại Bão Nguyệt lâu đã có
hai vị cô nương ra sao, cuối cùng cũng câu được khẩu vị.
...
...
Còn hôm nay chi nhánh Bão Nguyệt lâu khai trương, hai vị cô nương đầu bảng
lại không ra ngoài tiếp khách, thậm chí ngay cả những có thân phận như Tuyền
Châu Tôn gia Lĩnh Nam Hùng gia, cũng không có tư cách để khiến hai vị cô
nương ra ngoài ngồi tiếp đãi một lúc.
Bởi vì hai vị cô nương đang ngồi rất ngoan ngoãn, yên tĩnh trong một căn
phòng, bên cạnh một người trẻ tuổi, đang điềm đạm khéo léo nhấc cổ tay nâng
chén để cho người trẻ tuổi này ăn uống.
Trước mặt người trẻ tuổi này, cho dù hai vị cô nương có bất mãn trong lòng,
cũng không dám lộ ra chút nào. Ngay cả kỹ năng mà cả hai giỏi nhất, là quyến
rũ tâm trí nam nhân cũng không dám tùy tiện sử dụng.
Hai cô gái có thể sống trong thế giới này, đơn giả là dựa vào vẻ đẹp bên ngoài
cùng tâm tư tinh tế thấu hiểu lòng người. Lúc này người thanh niên bình thản
như không ngồi giữa hai cô gái, dung mạo thì đương nhiên thanh tú không ai
bằng, Còn về tâm tư... thế nhân đều biết, Tiểu Phạm đại nhân sở hữu một trái
tim trong suốt như pha lê, không có chuyện gì trên đời mà hắn không biết,
không có ai mà hắn không nhìn thấu được.
Phạm Nhàn lắc đầu một cái, ra hiệu cho hai cô nương bên cạnh không cần phục
vụ mình nữa. Nghĩ đến việc mình được hai cô nương xinh đẹp như hoa như
ngọc, đã nổi danh yêu kiều trên đất Giang Nam vây quanh, là một người đàn
ông bình thường như y mà không có chút ý đồ, không muốn thưởng thức món
ngon đầu tiên, chắc chắn là đang lừa người. Tuy nhiên, bây giờ tâm trí của y
thật sự không đặt trong chuyện này.