Đặng Tử Việt liếc nhìn y một cái, cẩn thận nói: ""Người trên đảo... Đều chết
hết, chết sạch sẽ.""
o O o
...
Đùng một tiếng! Phạm Nhàn mặt mày không chút biểu cảm đập một chưởng lên
bàn trà bên cạnh, bàn trà không vỡ, chén trà cũng không bể, nhưng rõ ràng
chưởng này thể hiện nỗi bất bình và không cam lòng của y. Minh gia hạ thủ thật
tàn nhẫn thật sạch sẽ, y nhíu mày hỏi: ""Người của chúng ta thì sao?""
Giám Sát viện có mật thám trên đảo, Phạm Nhàn lo cho sinh tử của hắn.
Đặng Tử Việt nói: ""May mắn thay, hắn còn sống, phía Tuyền Châu tìm thấy
hòn đảo, vừa vặn đưa hắn về.""
Sắc mặt Phạm Nhàn hơi trầm xuống: ""Tên hắn là gì?""
""Thanh Oa.""
""Người đang ở đâu?""
""Vừa tới Tô Châu, đang dưỡng thương trong cơ sở ngầm.""
""Đi.""
Thanh Oa cảm thấy mình như đang mơ, mấy ngày nay vẫn nằm mơ liên tục.
Sau khi hải đảo bị quan binh vây quét, chỉ còn một mình hắn sống sót, trong
vòng vây chim cướp biển đầy trời và tử thi đầy đất, hắn cố gắng tìm đường sống
mà đầu lĩnh từng để lại, đi đến cái vịnh nhỏ bí ẩn kia, tìm kiếm thuyền ra biển.
Nhưng không ngờ Minh gia diệt khẩu đến tận cùng, tất cả thuyền trên đảo đều
bị phá hủy, thậm chí những chiếc thuyền buồm ba cánh mà thủ lĩnh hải tặc giấu
ở đó cũng bị đánh chìm xuống đáy nước.
Nhìn cánh buồm đã ngâm trong nước tới biến sắc, Thanh Oa cảm thấy tuyệt
vọng. Hải đảo đơn độc giữa biển khơi, nếu bên phía Tuyền Châu phát hiện tình
hình có biến mạo hiểm phái người lên đảo lần thứ hai, cũng phải mất một thời
gian rất dài. Trong những ngày này một mình lẻ loi trên đảo không có nước,
không có thức ăn, liệu có sống sót được không?
Mật thám của Nhị Xử và Tứ Xử Giám Sát viện từ lúc mới nhập viện đã phải
tiếp thu huấn luyện sinh tồn dã ngoại và huấn luyện thu thập tình báo cực kỳ
nghiêm khắc. Cũng may là có kỹ năng này trên người, Thanh Oa một thân một
mình mới có thể sống sót trên đảo.
Trên đảo không có nước, may mắn là có mưa rơi.
Trên đảo không có nhiều loài động vật hoang dã, nhưng lại có thi thể... có chim
cướp biển ăn xác chết, có cá có trai trong biển, cho nên hắn vẫn kiên cường
sống sót giữa cơn chán ghét.
Mãi cho tới cuối cùng, đồng sự bên phía Tuyền Châu liều lĩnh lên đảo lần thứ
hai, Thanh Oa đã suy nhược đến cực điểm, cuối cùng được nhấc lên thuyền.
Chiếc thuyền bồng bềnh trở về đại lục.
Thanh Oa cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc say sưa.
Nhưng ngay cả trong giấc mộng, nghĩ đến lũ chim biển mà mình đã ăn, trong
bụng chúng có thể vẫn chứa những mảnh thịt người mục nát... Thanh Oa lại
không nhịn được mơ thấy ác mộng.
Hắn ngủ một giấc rất dài. Từ Tuyền Châu đến Tô Châu, tới khi hắn tỉnh dậy
bỗng phát hiện trước mặt có thêm một vị đại quan trẻ tuổi mặt mày thanh tú,
đang nhìn mình với ánh mắt đầy kính trọng và thương tiếc.
Bên cạnh, quan viên của Giám Sát viện nhắc nhở: ""Đây là Đề ti đại nhân.""
Đề Ti Đại nhân? Thanh Oa kinh ngạc, giãy dụa định dậy hành lễ.
Phạm Nhàn vội vàng ngăn hắn lại trên giường, hai mắt híp lại, nhìn Robinson
phiên bản Khánh Quốc này, trong lòng dâng lên cảm giác thở dài và ngưỡng
mộ. Tranh đấu chính trị không phải là mời khách ăn cơm, nó là trò chơi ngươi
chết ta sống, chỉ có điều mỗi khi cần có người hi sinh, thực ra vẫn là những
quan viên tầng dưới.
Phạm Nhàn lấy dược hoàn ra cho hắn uống, lại dùng kim châm giúp hắn lưu
thông máu, cẩn thận chẩn đoán cả nửa ngày mới xác nhận không để lại quá
nhiều di chứng. đối phương đã có đủ sức lực để mở miệng, mới bắt đầu đặt câu
hỏi.
Trong quá trình trò chuyện, Phạm Nhàn đã thu được rất nhiều thông tin hữu ích,
rất nhiều tin tức chưa kịp truyền về bờ, chẳng hạn như mối liên hệ giữa vị
trưởng lão hải tặc kia và tiểu thiếp của Minh Lan Thạch.
Y lạnh lùng nói: ""Chẳng trách vị di thái kia đột nhiên về quê thăm người thân,
chỉ e lâu nay đã chìm sâu trong sông nuôi rùa đen... Kết hôn với cái gã rùa đen,
cuối cùng chỉ có nuôi rùa đen thôi, cũng là người đáng thương. Tử Duệ, lập tức
phái người về quê nhà di thái kia điều tra, ta muốn xem xem, Minh Lan Thạch
sẽ giải thích thế nào.""
Thanh Oa trải qua bao khó khăn vất vả giữ mới lại được một bức thư, đây cũng
là bằng chứng rất thực tế, tuy Minh Gia vẫn có thể phủi sạch không thừa nhận
nhưng vẫn có thể dựa vào đó giở chút chiêu trò.
""Về phần quan binh lên đảo, ngươi có phán đoán gì không?""
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thanh Oa hỏi. Tuy biết đối
phương sống sót trên đảo đã không dễ dàng gì, vừa lên lục địa lại phải bôn ba cả
chặng đường dài, thân thể suy yếu tới cực điểm; nhưng y không có cách nào
khác, vẫn phải hỏi cho rõ ràng, vì sự thật này như một mũi gai ghim sâu trong
lòng y, khiến hắn cực kỳ cảnh giác.