Cuối cùng cũng bắt được những người chấp hành cụ thể, tìm ra sự vụ thiếu hụt
cụ thể. Thái tử điện hạ nghe được tin này, ánh mắt sáng bừng lên nhưng gương
mặt lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng nghĩ nếu tiếp tục đào bới theo những quan
viên này, chẳng phải sẽ ăn chắc Phạm Kiến hay sao? Chờ tới lúc đào sâu tới
Giang Nam, triều đình vẫn sẽ ghi nhớ công lao hai ngàn vạn lạng bạc của Phạm
Nhàn, nhưng tội danh tương ứng cũng khiến Phạm Nhàn không thể chịu đựng
nổi!
Còn Hồ Đại học sĩ nghe đến tên của bốn quan viên này, đặc biệt là tên người
cuối cùng, ánh mắt cũng lập tức sáng bừng lên. Gương mặt hắn vô cùng bình
tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ, hóa ra thủ đoạn của Phạm Lão Thượng thư lại
tinh diệu đến vậy, xem ra mấy ngày nay mình và lão Thư lo lắng dư thừa rồi.
Dù sao Thái tử cũng còn trẻ, không có tâm tư kín kẽ như Hồ Đại học sĩ, càng
không có khả năng nhìn thấy là không quên như Hồ Đại học sĩ, cho nên hắn
không hề nhận ra rằng trong chuyện này có bẫy; còn cho rằng cứ tiếp tục truy
đuổi là đối phương sẽ rơi vào bước đường cùng. Hắn vui mừng khôn xiết,
nhanh chóng ra lệnh cho các quan viên phe mình men theo vấn đề này mà phát
động tổng tấn công.
Còn Thượng thư bộ Lại, tuy loáng thoáng đứng về phía Trưởng công chúa và
Nhị hoàng tử, nhưng tình hình đang tốt, lại có Thái tử làm người mở đường tiên
phong, đương nhiên cũng vui mừng bợ đỡ, đứng bên cạnh Thái tử cầm cờ nhỏ
hò hét. Tuy chưa tự mình rút gươm, nhưng tiếng hò reo vẫn vang lên không
ngừng.
Hồ Đại học sĩ đứng nhìn, cười thầm trong bụng.
o O o
Công tác thanh tra bộ Hộ đang tiến hành tới thời khắc then chốt nào đó, tại gian
đại sảnh nằm sâu trong đại viện, tiếng cười hả hê của Thái tử vang lên. Hắn cầm
trong tay tờ khai của quan viên, thân hổ rung động, vương khí mãnh liệt, ánh
mắt dần hiện ra ý lạnh, ép hỏi với quan viên bộ Hộ đang quỳ trước mặt:
“Nói! Bốn mươi vạn lượng bạc trên sổ sách này đã chạy đi đâu?”
Thời tiết giữa xuân, khí trời đã ấm lên, gã chủ quản lục phẩm của bộ Hộ cả
người ướt đẫm mồ hôi đang quỳ một cách đáng thương trước mặt các đại thần,
màu của quan phục đã hóa thành đen nhạt. Người này nghe tiếng la mắng của
Thái tử, khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ thầm mình chỉ là người trung
gian, làm sao biết được số bạc này đã được Thượng thư đại nhân điều đến nơi
nào?
Thấy vẻ mặt hoảng loạn vô cùng của quan viên này, Thái tử nhìn hắn một cách
chán ghét, nhưng chợt nghĩ đến mục đích của mình, chỉ có thể ôn tồn nói: "Số
bạc này đã được điều chuyển, ngươi là người ký tên, con đường phía sau cũng
phải giải thích rõ ràng, bạc của triều đình không thể cứ lấy ra lung tung như vậy
được."
Quan viên kia không thể chịu được ép buộc và áp lực này, lúng túng nói rằng:
"Là Viên ngoại lang của Giang Tả Thanh Lại ti... đã giao cho thuộc hạ."
Bộ Hộ có bảy ti, mỗi ti có Lang trung và Viên ngoại lang phụ trách quản lý, đều
là quan viên ngũ phẩm. Vị Ngoại lang của Giang Tả Thanh Lại ti tên là Phương
Lệ, là một quan viên khá cao cấp trong bộ Hộ.
Cái tên này cùng với ba Lang trung bộ Hộ khác đều là đối tượng mà nhóm
thanh tra Thái tử đã nắm được. Hôm nay chỉ là muốn công khai thẩm vấn, khiến
các quan viên bộ Hộ không còn cách nào chối cãi.
Thái tử khá hài lòng với biểu hiện của tên chủ quản lục phẩm này, nhưng sắc
mặt vẫn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đi xuống đợi nghe thẩm vấn."
Tên chủ quản kia hoang mang rời khỏi đại sảnh, vẻ mặt như đưa đám, không
biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
“Gọi người tên Phương Lệ vào đây.”
Thái tử đang lúc hăng hái, hoàn toàn không nhận ra tác phong của mình lúc này
đã có phần vượt quá giới hạn. Sau khi ra lệnh, hắn thậm chí không hỏi ý kiến
của Hồ Đại học sĩ, đại thần dẫn đầu trên danh nghĩa.
Chẳng bao lâu sau, Viên ngoại lang bộ Hộ Phương Lệ đã đi vào, thi lễ với quan
viên các ti xung quanh một cái, thái độ ngạo nghễ, cứ như không biết rằng sắp
có chuyện gì xảy ra.
Thái tử nhìn gương mặt của người này, trong lòng dâng lên một cảm giác lo
lắng, cảm thấy có phần quen mặt, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút mới phát hiện
hình như từng nghe tới tên của quan viên này.
Nhưng lúc này người đã được triệu lên rồi, không có thời gian cho hắn suy nghĩ
thêm. Hồ Đại học sĩ và Nhan Hành Thư vẫn gian xảo giữ im lặng, giao toàn bộ
sân khấu cho Thái tử, chỉ để mình hắn tự chơi.
Thái tử liếc mắt nhìn hai vị đại quan bên cạnh, hừ một tiếng, nghĩ thầm thiên hạ
này tương lai đều là của mình, thẩm vấn vài quan viên bộ Hộ thì có là gì? Chỉ
cần có thể móc nối đến Phạm Kiến, có thể liên hệ bốn chỗ thiếu hụt này với
lượng bạc ở Giang Nam, cho dù dáng dấp có hơi khó coi, mất thể diện của
Đông cung, hắn cũng bất chấp.