Đây chính là nỗi hoài nghi lớn của Phạm Nhàn, chuyện khiến y đau đầu nhất.
Ban đầu y còn nghĩ rằng đó là thuật quản thúc Hoàng đế, nhưng sau đó mới
phát hiện dường như trọng tâm khi Hoàng đế Khánh Quốc quan sát mình chỉ là
phương diện quân đội, không hề quan tâm đến việc y giao tiếp với quan văn.
Cho nên mà y vẫn không hiểu... dường như trong cõi u minh có một bàn tay
luôn ngăn cản bước tiến của y trong phương diện đó.
Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nhạc phụ của mình: "Vì sao?"
Đến lúc này, đương nhiên Phạm Nhàn cũng hiểu, lý do như vậy là vì nhạc phụ
đại nhân ở tận Ngô Châu xa xôi đang vận dụng lực ảnh hưởng còn sót lại của
mình, không để bản thân tiếp xúc quá gần với những môn sinh trước đây của
mình.
"Cây mọc cao trong rừng, gió sẽ đốn gãy." Lâm Nhược Phủ thích sự nhanh trí
của con rể mình, ông nói một cách ôn hòa: "Huống chi, ngươi đã cao hơn cả các
Hoàng tử chính thống... Không sai, chuyện này là do ta sắp xếp, những kẻ có
ích trong mắt ngươi, tạm thời ta sẽ không để ngươi sử dụng, tránh lời bàn tán
trong cung... Còn khi nào cho ngươi..."
Lão nhân gia thở dài: "Trước kia, vì đã đứng quá cao nên ta buộc phải rút lui.
Làm sao ta nhẫn tâm để vị hôn phu của Uyển Nhi giẫm lên vết xe đổ?"
"Khi tân hoàng lên ngôi, ta sẽ trao cho ngươi những người đó."
Cuối cùng Lâm Nhược Phủ nói vậy.
Phạm Nhàn im lặng, nhưng y ngửi thấy được một mùi vị không may mắn. 'Tân
hoàng lên ngôi, mới có thể trao cho ta những người đó’... Xét theo góc độ khác
thì điều này nói lên rằng, đối mặt với Vị Hoàng đế bệ hạ sâu không lường được
hiện giờ, từ tận trong bản năng Lâm Nhược Phủ không dám mạo hiểm một chút
nào.
Lâm Nhược Phủ vẫn có thể âm thầm ảnh hưởng đến triều chính, vì vậy ông
muốn tránh gây ra nghi ngờ, muốn cho Hoàng đế tin rằng ông đang thực sự
dưỡng lão ở Ngô Châu.
Đây là một cái vòng luẩn quẩn đầy mâu thuẫn và khó khăn, tổn thất lớn nhất
chính là Phạm Nhàn không cách nào nhận được hỗ trợ từ những người này.
"Ta sợ sẽ quá muộn." Nếu hai bên đã nói ra ngoài miệng, Phạm Nhàn cũng
không còn gì để tránh né, "Lực lượng của Thái tử và lão nhị đều có sẵn trong
triều đình, nếu một ngày nào đó họ kế vị... Ta nghĩ, ngày tốt đẹp của ta sẽ không
còn."
Lâm Nhược Phủ đáp. "Ngươi... nên nói một cách trực tiếp hơn chút nữa."
"Được." Phạm Nhàn nói thẳng. "Ta sẽ không cho phép Thái tử hay lão nhị ngồi
lên cái ghế đó."
Lâm Nhược Phủ cười nói, "Vì vậy đây sẽ là vấn đề của chính ngươi... Không
cần những lực lượng kia, bây giờ Thái tử và Lão nhị đã không còn là đối thủ
của ngươi, sao ngươi phải để ý tới những thứ này? Một năm qua ngươi đã làm
rất tốt, nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ... ngươi đã chọn nhầm hướng đối đầu."
Phạm Nhàn kinh ngạc.
Không biết có phải Lâm Nhược Phủ nhớ về những chuyện của nhiều năm trước
hay không, con ngươi trong hốc mắt kia dường như càng sâu thẳm, chẳng nói,
"Trong tình hình trước mắt, kẻ địch duy nhất của ngươi chỉ có một... đó chính là
Vân Duệ."
o O o
Phạm Nhàn đầu tiên là cả kinh, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Y đã
từng chứng kiến thủ đoạn của Trưởng công chúa, chơi âm mưu như thêu hoa,
chi tiết đến từng đường kim mũi chỉ. Chỉ tiếc là đối mặt với y, thân là Đề ti của
Giám Sát viện, lại có sự hỗ trợ từ hai người một già một trẻ Trần Bình Bình và
Ngôn Băng Vân, vũ khí mà Trưởng công chúa am hiểu tốt nhất cũng không thể
phát huy được tác dụng.
Về mặt thực lực, Tín Dương đã từng cử thích khách đến Thương Sơn để ám sát
Phạm Nhàn, nhưng kết cục chỉ là tự hất nước bẩn lên người mình.
Cho nên Phạm Nhàn suy đi nghĩ lại cũng không thấy Trưởng công chúa có chỗ
nào đáng sợ, có lẽ lời đồn trên thế gian đã phóng đại sự thật. Trước ánh mắt
nghiêm trọng của Lâm Nhược Phủ, y không nhịn được lắc đầu.
Lâm Nhược Phủ nói: "Ngươi có phải đã quên Quân Sơn hội rồi không?"
"Quân Sơn hội?" Phạm Nhàn từ từ cúi đầu, "Diệp Lưu Vân chỉ có một, không
thể thay đổi được đại thế."
"Diệp Lưu Vân chỉ có một." Lâm Nhược Phủ nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt kỳ
quái, nói: "Tứ Cố Kiếm cũng chỉ có một. Yến Tiểu Ất cũng chỉ có một. Ta...
cũng chỉ có một."
"Nhưng Quân Sơn hội, có thể có vô số."
o O o
Phạm Nhàn hiểu được ý này, cực kỳ khiếp sợ nhìn nhạc phụ của mình, môi
cũng khô khốc: "Ngài... cũng là người của Quân Sơn hội? Còn có Tứ Cố
Kiếm?"
"Cái gì là Quân Sơn hội?" Lâm Nhược Phủ mỉm cười và nói: "Có lẽ không ai có
thể nói rõ được, có lẽ chính bản thân Vân Duệ cũng không thể nói rõ được... Ta
có thể giải thích rằng, Quân Sơn hội chỉ là một tổ chức rất lỏng lẻo, có thể là
một nhóm nhỏ thích thưởng trà, nhưng cũng có thể là bàn tay đé sau bức màn,
iết chết hàng vạn mạng người, diệt quốc, vẽ lại biên cương."