Phạm Nhàn muốn hỏi thêm chút gì đó nhưng bị Lâm Nhược Phủ giơ tay ngăn
lại.
"Quân Sơn hội chỉ là một cách để những người đứng cao hơn trong thế giới
này... liên lạc với nhau." Tướng gia cuối cùng của triều đình Đại Khánh từ từ
giảng giải về điều bí ẩn trong thiên hạ này, "Chúng ta không phải là vua của một
nước, chỉ là ngẫu nhiên nắm trong tay một chút quyền lực hoặc thực lực to lớn...
Nhưng có rất nhiều việc, bản thân chúng ta không tiện làm, vì vậy chúng ta sẽ
thông qua Quân Sơn hội, nhờ bằng hữu giúp đỡ, mà khi bằng hữu gặp rắc rối,
chúng ta cũng sẽ giúp đỡ."
"Rất công bằng phải không?"
"Quân Sơn hội chẳng qua chỉ là hội ái hữu của bằng hữu mà thôi."
"Quân Sơn hội không có một hình thức tổ chức nghiêm ngặt và hoàn chỉnh,
không có mục tiêu xác định, cũng không có một ước nguyện nào mà tất cả mọi
người đều muốn đạt được."
Cuối cùng Lâm Nhược Phủ tổng kết lại: "Vì thế, nếu xét theo ý nghĩa lực sát
thương thuần túy, do tính chất phân tán của nó nên Quân Sơn hội không mạnh,
chí ít cũng... không hữu dụng bằng Giám Sát viện dưới tay lão thọt."
Phạm Nhàn thầm nghi hoặc, nếu đã như vậy, tại sao nhạc phụ còn muốn y cảnh
giác với Trưởng công chúa và Quân Sơn hội?
Lâm Nhược Phủ mỉm cười nói: "Trần Bình Bình đang ép Vân Duệ lần cuối
cùng, dường như ngươi cũng đang ép... Ta đoán đúng chứ?"
Phạm Nhàn không thể không khâm phục khứu giác nhạy bén của đối phương về
mặt chính trị, y gật đầu.
"Có điều, dường như ngươi và lão thọt đã cùng mắc một sai lầm." Lâm Nhược
Phủ nhẹ giọng nói: "Các ngươi luôn nghĩ rằng ép Trưởng công chúa và lão nhị,
Đông Cung đến mức nhảy dựng lên, ép đến khi sang phía đối lập với Hoàng đế
bệ hạ, thì có thể dễ dàng gặt hái được thắng lợi của toàn bộ chiến dịch."
"Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Phạm Nhàn nhíu mày, Khánh Quốc chính
là quốc gia mạnh nhất thiên hạ, tuy Hoàng đế Khánh Quốc đã im hơi lặng tiếng
suốt mười mấy năm, nhưng lịch sử đã chứng minh, thủ đoạn của Hoàng đế
Khánh Quốc, tuyệt đối không phải bất cứ ai cũng có thể chống cự được.
"Bởi vì các ngươi đã đánh giá thấp Vân Duệ, đánh giá thấp Quân Sơn hội... Nếu
cứ để tình hình tiếp tục phát triển như vậy, nếu nàng ấy thật sự điên lên... ai biết
sẽ phát sinh hậu quả gì?"
Lâm Nhược Phủ cười một tràng dài, bàn về người phụ nữ đã dây dưa với ông
nhiều năm, đã sinh cho ông một cô con gái đáng yêu... Trưởng công chúa điện
hạ.
"Chẳng phải Quân Sơn hội rất phân tán à? Làm sao có thể so sánh với lực lượng
mạnh mẽ của một quốc gia được?"
"Quân Sơn hội giống như một quả bóng đập khắp nơi trong phòng. nhưng một
khi có người muốn dùng lực ấn nó xuống, lực đàn hồi sẽ tập trung lại." Lâm
Nhược Phủ vẻ mặt âu lo nói: "Đặc biệt là trong một năm qua ngươi và lão thọt
xảo diệu đan dệt, có vẻ như Vân Duệ đã đến bước đường cùng... Nếu vào thời
điểm này, Quân Sơn hội đột nhiên phát hiện ra một đối thủ mạnh mẽ dị thường,
lực lượng phân tán cũng sẽ trở nên chặt chẽ, lực lượng đang che giấu cũng sẽ
bùng nổ."
"Điều này cũng giống như đạo lý về con người... Khi ngươi phát hiện ra một
mục tiêu mà mình khao khát đã lâu, cho dù có mạo hiểm thế nào cũng là xứng
đáng."
Nghe những lời này, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, tuy cục diện này
là do chính bản thân y gây dựng và hy vọng, nhưng vẫn bị những lời mà nhạc
phụ vừa nói làm cho kinh hãi.
"Nếu như Quân Sơn hội không chỉ có Diệp Lưu Vân, mà còn kết nối với Đông
Di thành, còn có nhiều trợ thủ, thế thì quả thật thực lực của đối phương đã sớm
vượt qua rào cản của quốc gia, trên cao hơn cả thiên hạ; cũng có đủ tư cách để
hội ái hữu phân tán biến thành một thùng thuốc nổ..."
Toàn bộ thiên hạ này, đương nhiên chỉ có Hoàng Đế Khánh Quốc mới có tư
cách như vậy.
o O o
"Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm cũng sẽ ra tay?" Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu.
Lâm Nhược Phủ mỉm cười nhìn y: "Nếu Vân Duệ không phát điên, đương nhiên
sẽ không sắp xếp như vậy. Nhưng nếu nàng ấy thật sự bị bệ hạ và các ngươi dồn
ép tới đường cùng... Ai có thể nói chắc được? An nguy của bệ hạ liên quan đến
đại thế của thiên hạ... Nếu người mà băng hà, có quá nhiều người có thể gặt hái
được lợi ích."
Tướng gia tiền nhiệm nghiêm túc nói: "Trừ những thần dân Đại Khánh như
chúng ta ra."
Nếu Hoàng đế Khánh Quốc chết, chắc chắn Bắc Tề sẽ rất hân hoan, Đông Di
Thành cũng sẽ bắn pháo ăn mừng. Còn Khánh Quốc, chỉ e sẽ lập tức phải đối
mặt ai ương vô cùng vô tận.
Cuối cùng Lâm Nhược Phủ nói: "Vì mục tiêu vĩ đại như vậy, kẻ thù của Khánh
Quốc đều sẽ đoàn kết lại... Vừa rồi ngươi nói đến Tứ Cố Kiếm, tại sao không đề
cập tới Khổ Hà?"
Phạm Nhàn miệng lưỡi đắng ngắt, không muốn tiếp câu nói này.