Có lúc Phạm Nhàn tự hỏi lòng mình, mới phát hiện ra rằng, thực ra việc mình
xuống núi đã gây ra thiệt hại khổng lồ đối với dòng họ Lâm. Đương nhiên
Hoàng đế bệ hạ sẽ không thể dừng lại tại đó, nên mới có việc thanh tra bộ Hộ
trong đợt yết triều cuối xuân ở kinh đô.
Phạm Nhàn tỉnh lại từ trầm tư, không nhịn được lắc đầu. Rõ ràng trong triều
đình còn nhiều vấn đề như vậy mà Hoàng thượng đã vội vàng giết chó... nhưng
con mồi vẫn chưa bị xóa sạch... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sự tự
tin của Hoàng đế đến từ đâu vậy?
"Chuyện ở Giang Nam, ta sẽ không hỏi." Lâm Nhược Phủ cắt đứt suy nghĩ của
y, chậm rãi nói: "Ta tin vào năng lực của ngươi, tuy nhìn từ bề ngoài thì chuyến
đi Giang Nam này, ngươi đã hành động hơi quá đà, nhưng ta tin ngươi có kế
hoạch sau này... Chỉ có điều đợt Tết ngươi cần trở về kinh đô báo cáo, nên
chuẩn bị kỹ hơn, đặc biệt là không biết những người đó sẽ tấn công khi nào."
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Ngài yên tâm,
không việc gì đậu."
Lâm Nhược Phủ cũng không nhịn được bật cười, nhìn con rể trước mặt với vẻ
khen ngợi, thấy được vẻ tự tin và bình tĩnh trên gương mặt người trẻ tuổi, hiếu
kỳ hỏi: "Lòng tự tin của bệ hạ đã có lịch sử chứng minh... Còn ngươi, lòng tự
tin không đầu không đuôi này đến từ đâu?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta tin rằng, vận may của ta là vô địch
trên thế gian này."
Lâm Nhược Phủ im lặng, không khỏi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, một hồi lâu
sau mới ôn tồn nói: "Ngươi có ý kiến gì với Viên Hoành Đạo không?"
Phạm Nhàn thầm kinh ngạc, y biết Viên Hoành Đạo, người này từng là môn
khách tướng phủ năm xưa, cũng là hảo hữu qua lại với Lâm Nhược Phủ suốt
mấy chục năm. Nhưng hình như sau sự kiện Lâm tướng gia xuống đài, người
tên là Viên Hoành Đạo đã đóng một vai trò không mấy vẻ vang. Bây giờ có vẻ
như người này đã trở thành mưu sĩ hàng đầu của Tín Dương, không còn nghi
ngờ gì nữa, đó chính là bán bạn cầu vinh.
Phạm Nhàn không hiểu vì sao nhạc phụ lại đột nhiên nhắc tới người này. Y cau
mày, nghĩ tới lúc trước dường như nhạc phụ cũng không hề tìm cách giết chết
người này báo thù, càng cảm thấy có gì đó kỳ quái.
"Viên Hoành Đạo là một người rất lợi hại, cũng là một người rất hào hiệp." Lâm
Nhược Phủ mỉm cười nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn không hiểu tại sao hắn lại
phản bội ta."
"Chẳng lẽ hắn không phải là người của Trưởng công chúa à?"
"Vân Duệ... có năng lực làm vậy sao?" Lâm Nhược Phủ thở dài: "Ta cũng
không rõ lắm. Chuyện này đã qua hơn một năm, hận thù của ta đối với Hoành
Đạo cũng dần dần phai nhạt, cho nên vẫn thấy khó hiểu về bối cảnh thật sự
trong chuyện này."
"Thay ta hỏi hắn một chút," Lâm Nhược Phủ nói với vẻ lạnh lùng: "... Vì sao?"
Phạm Nhàn trịnh trọng gật đầu, tự nhủ trong lòng lần thăm hỏi này không phải
dùng kiếm thì sẽ là dùng nỏ.
Lâm Nhược Phủ nhìn vẻ mặt của y, lắc đầu nói: "Ngày sau nếu trong kinh đô
thật sự rộng lớn, có lẽ hắn có thể giúp ngươi."
Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, không hiểu ý nghĩa của lời nói này.
Lâm Nhược Phủ chìm vào trầm tư, cũng đang suy ngẫm vấn đề này.
Có lẽ lão thọt trong trang viên ngoại ô kinh đô đang rất đắc ý.
Đoàn người Phạm Nhàn ở lại Ngô Châu mấy ngày, trong thời gian rảnh rỗi, y
lại tới thư phòng thỉnh giáo nhạc phụ của mình. Một mặt là muốn biết thêm một
số chuyện năm xưa, mặt khác cũng muốn học hỏi thủ đoạn triều chính từ đối
phương. Tuy y đã sống hai kiếp người, có ưu thế trời sinh và kinh nghiệm sống
phong phú, nhưng trong những phương diện này, rõ ràng có một vị thiên cổ gian
tướng bên cạnh, đương nhiên không thể bỏ lỡ được.
Năm ngoái khi đi sứ Bắc Tề, lúc ở trên xe ngựa, Phạm Nhàn cũng đã học hỏi từ
Tiếu n đại nhân. Đây là ưu điểm lớn nhất của Phạm Nhàn. Y có thể kiên trì mỗi
ngày minh tưởng khổ tu vào bình minh và hoàng hôn, đồng thời cũng nắm bắt
mọi cơ hội để học cách tự bảo vệ mình. Nghị lực và quyết tâm đó, thật ra không
hợp với vẻ lười nhác mà y thường thể hiện ra.
Trong lúc trò chuyện mấy ngày qua, Phạm Nhàn tập trung nghiên cứu vào
những điểm chính trong cơ cấu triều đình, đặc biệt là đối với lực lượng quân sự
xa lạ nhất với. Tần gia và Diệp gia, hai gia tộc có công lao rất lớn kể từ khi khai
quốc đến nay, cộng thêm rất nhiều cảm nhận, Phạm Nhàn càng thấy kỳ lạ, vì
sao một gia tộc đời đời trung lương khác như Diệp gia lại có thể liên quan đến
những việc không trong sạch bên phía Trưởng công chúa?
Nhưng những thắc mắc này chỉ có thể chôn giấu sâu trong tâm trí y.