Lại mười bảy âm thanh tanh máu và tàn khốc vang lên, mười bảy cái đầu người
trở về với đám huynh đệ của mình, máu tươi nhuộm đỏ trên bục, mùi tanh hôi
thu hút không biết bao nhiêu ruồi.
Phạm Nhàn đứng chinh giữa nhưng sắc mặt không hề thay đổi, híp mắt nhìn
vầng thái dương dần dần đi lên đỉnh đầu, biết rằng mọi việc tại Giao Châu xem
như đã kết thúc.
Sau đó y mới bắt đầu tuyên chỉ.
Phạm Nhàn vung tay một cái, không buồn để ý đến nghi thức lễ nghi của triều
đình, để thủ hạ trong Giám Sát viện làm việc này, còn bản thân ngồi trở lại trên
ghế, nghỉ ngơi trong chốc lát.
o O o
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."
Phạm Nhàn không chú tâm nghe xem Hoàng đế nói gì, chỉ nhìn những quan
binh thủy quân dưới bục ngã quỵ như giun dế, trong lòng suy tư. Cuối cùng, y
nghe được tiếng hò reo vang cả trời và tiếng hô vạn tuế rung cả núi.
Quan binh thủy quân lại được tăng bổng lộc?
※※※
Tin tức từ thủy quân Giao Châu đưa về kinh đô, đã là chuyện nửa tháng sau.
Kinh đô nằm sâu trong đại lục, không có gió biển mát mẻ thổi qua, cho nên có
vẻ nóng bức hơn so với Giao Châu, khí hậu cũng không được thoải mái, ngược
lại có một số người có thân thể yếu ớt bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Mấy ngày nay Hồng Trúc những ngày này có vẻ nóng trong người... đó là nóng
trong người, không phải nổi nóng. Hắn xoa xoa mũi, nghĩ thầm nếu tối nay mũi
vẫn chảy máu thì phải tới nhờ Thái y xem thử. Trình độ đám người trong Thái
Y viện thật chẳng ra làm sao, nếu Phạm tiểu thư vẫn còn học tập trong Thái Y
viện thì tốt biết mấy.
Hắn chậm rãi chạy tới trước cung điện, cực kỳ cung kính đẩy cửa ra rồi thì thầm
vào tai Hoàng hậu vài câu gì đó.
Đến Đông Cung được mấy ngày, hắn đã thành công giành được lòng tin của
Hoàng hậu, chỉ có điều Thái tử cứ nhìn vào tiểu thái giám là cảm thấy không
thoải mái. Một tiểu thái giám mặt đầy mụn trứng cá, trong người nóng đến mức
chảy máu mũi, trông chẳng giống một người thái giám chút nào.
Nghe Hồng Trúc nói vậy, Hoàng hậu nhíu mày, hỏi lại: "Thường Đề đốc bị tra
xét là đương nhiên... Nhưng vụ án lớn đến kinh thiên động địa như vậy, sao lại
không do tam ti hội thậm mà lại để một mình Giám Sát viện điều tra?"
Xem ra Hoàng hậu cũng không biết nhiều tin tức về thủy quân Giao Châu,
nhưng vẫn loáng thoáng đoán được, chắc chắn chuyện này có liên quan tới
Trưởng công chúa. Hoàng hậu cười lạnh nói: "Xem xem bao giờ thì vị điện hạ
kia sẽ tìm đến cửa."
Nếu mọi chuyện đúng như trong tưởng tượng, Phạm Nhàn đến thủy quân Giao
Châu chẳng khác nào là cắt bỏ cánh tay thứ hai của Lý Vân Duệ, chắc chắn vị
Trưởng công chúa điện hạ này sẽ phát điên.
Chỉ có điều là vụ án ở Giao Châu có gì đó mơ hồ khó hiểu, một Phó tướng dám
cấu kết với gian tặc âm mưu ám sát Đề đốc? Hơn nữa rất tình cờ là ngay vào
đêm Phạm Nhàn đến Giao Châu? Thủy quân Giao Châu lại cấu kết với hải tặc
Đông Hải? Chẳng lẽ trước đây Thường Côn lại không biết?
Tất cả triều thần đều nghi ngờ, quân đội cũng có lời kháng nghị, bởi vì cho dù
Thường Côn có ra sao đi nữa thì hắn cũng là một vị trọng thần trong quân đội.
Chẳng qua không ai dám lên tiếng. Bởi vì tuy bệ hạ sắc mặt đau xót biểu đạt nỗi
tiếc thương đối với cái chết của Thường Côn, tổ chức đám tang vô cùng long
trọng, ban thưởng cho Thường phủ cũng không hề ít; nhưng mọi người đều có
thể nhìn ra, thực chất bệ hạ... đang có tâm trạng vui vẻ.
Mùa hè nắng long lanh không phải là sai, nhưng oi bức sau giờ ngọ cũng không
phải nói dối. Toàn bộ kinh đô đều chìm trong cái nóng của mùa hè, khiến người
ta cảm thấy khó chịu. Bình thường chỉ cần uống nước mát không tới nửa giờ đã
thấy da dẻ đổ mồ hôi, mang theo những dư lượng trong cơ thể, hóa thành một
lớp nhơn nhớt, bao phủ khắp cả người, khiến mọi người hít thở khó nhọc, toàn
thân khó chịu.
Đặc biệt là bách tính cũng lợi ích tầng chót, vác bao lớn trên người leo lên cầu
thang trên bến tàu ở hạ du sông Lưu Tinh, mồ hôi đã ướt sũng cả người, rơi
xuống trên bậc thang đá xanh, tạo thành vô số vết ướt trông khá đáng sợ. Những
gốc cây lớn bên bến tàu mở rộng tán lá, nhưng hoàn toàn không thể che hết ánh
nắng mặt trời, gió mát từ trên sông thổi tới cũng không thể làm dịu đi cái nói,
ngược lại còn mang theo một cảm giác nặng nề.
Bên thềm đá, một chú chó đen đang nằm nhoài dưới bóng cây, lè đầu lưỡi đỏ
tươi ra thở hồng hộc, đồng thời nhìn những người lao động nghèo khổ bị gánh
nặng cuộc sống đè nặng bằng ánh mắt đầy thương hại.
Trên sông Lưu Tinh, một con thuyền trang trí mộc mạc đang chèo qua. Nhị
hoàng tử của Khánh Quốc từ từ thu hồi ánh mắt đồng cảm vừa nhìn lên bờ,
quay người lại khẽ mỉm cười nói: "Phạm Nhàn này đúng là lợi hại, không chỉ
kiếm thêm được đến bạc từ Nội Khố, mà trước đó hắn đã mua rất nhiều lương
thực từ Đông Di thành và Bắc Tề, chắc đã dự đoán năm nay sẽ bận rộn tu sửa
đê điều, lũ mùa hè có lẽ không vấn đề, nhưng lương thực ở phía nam vẫn chưa
hồi phục, cần cứu trợ thiên tai."