Trên bến tàu sông Lưu Tinh có không ít thuyền buôn đang đậu, hàng trăm bốc
vác đang vận chuyển lương thực mà Khánh Quốc đã mua lên thuyền, sau đó
theo đường thủy vận chuyển về các châu quận phía nam còn chưa hoàn toàn hồi
phục sau đợt thiên tai năm ngoái.
Cô nương dễ thương bên cạnh Nhị hoàng tử nhấp nháy đôi mắt lấp lánh, cười
một cái nhưng không nói gì.
Nhị hoàng tử cười hà hà, tiếp tục lên tiếng: "Có phải nàng đang aláy làm lạ vì
sao ta lại khen ngợi Phạm Nhàn? Thật ra lý do rất đơn giản, Phạm Nhàn này
thật sự có những điểm đáng khen ngợi, đặc biệt trong việc chính sự, tuy hắn
chưa từng một mình quản lý sự vụ trong một khu vực hoặc một bộ, nhưng hắn...
rất cố gắng. Có lẽ nàng không biết, vừa mới điều tra ra, khi học trò của hắn
Dương Vạn Lý đến nha môn Tổng đốc Hà Vận, đã có một khoản bạc lớn âm
thầm chuyển tới phòng thu chi của nha môn Hà Vận. Cũng chính nhờ chuyện
đó mà năm nay việc tu sửa đê điều Đại Giang mới được tiến hành một cách
thuận lợi như vậy."
Nói tới đây, trên mặt của Nhị hoàng tử lộ vẻ chế nhạo: "Nếu để cho những bộ
nha trong triều đình xoay ngân lượng, bộ Công và bộ Hộ phần cứ lèo nhèo, quỷ
mới biết sẽ dằn vặt tới bao giờ."
Hắn tiếp tục nói đầy ẩn ý: "Cho nên để cai trị thiên hạ, thủ đoạn và chiêu trò đều
có thể được rèn luyện, nhưng tâm tư như Phạm Nhàn... lại rất hiếm thấy. Đây
đều là tiền mà hắn cật lực kiếm được ở Giang Nam, lại không tiếc rẻ chút nào,
chuyển toàn bộ vào việc tu sửa công trình trị thủy, người được khen là phụ
hoàng, người được lợi là bách tính trong thiên hạ, thế thì hắn được cái gì? Phạm
Nhàn này... ngày càng ta lại càng không hiểu được hắn."
Hôm nay trời nóng, tòa vương phủ trong kinh đô cũng có vẻ oi bức, vì thế Nhị
hoàng tử cùng thê tử mới cưới nửa năm của mình đã đến dòng sông Lưu Tinh.
Vừa là để giải sầu, cũng vừa là để hai phu thê tìm một nơi yên tĩnh, trò chuyện
những việc riêng tư. Chỉ có điều nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên bến tàu xa xa,
trong lòng Nhị hoàng tử không khỏi xao động, chuyển đề tài sang Phạm Nhàn
vốn đã rời xa kinh đô.
"Phạm Nhàn ấy à... Ai biết hắn là người như thế nào? Cũng không ai hiểu được
hắn." Diệp Linh Nhĩ nhẹ nhàng mỉm cười, giữa hai hai hàng mi lộ ra chút cảm
xúc phức tạp. Năm xưa cô nương này là một cô bé đáng yêu tinh nghịch kỳ quái
cỡ nào, giờ đã kết hôn với Nhị hoàng tử, trở thành Hoàng phi, hết sức tự nhiên
có thêm một chút uy nghi quý phái, cũng có vẻ trưởng thành hơn một chút.
"Đúng là là không thể hiểu nổi." Gương mặt giống Phạm Nhàn đến mấy phần
của Nhị hoàng tử nở nụ cười tự giễu, "Những việc hắn làm sau khi từ Đạm
Châu đến kinh đô, liệu có bao nhiêu người hiểu được?"
Sau một hồi suy nghĩ, hắn lắc đầu, mỉm cười không rõ ý gì, từ từ nắm tay Diệp
Linh Nhĩ đi tới mạn thuyền đằng sau, ngắm nhìn thượng du rộng lớn của Lưu
Tinh trôi rộng lớn, như muốn dùng linh khí và khoáng đạt của đất trời này để
trải tấm lòng mình.
Ở đuôi thuyền, đám người hầu trong vương phủ thấy tình cảnh này đều biết phải
giữ khoảng cách, không dám quấy nhiễu không gian yên tĩnh của Vương gia và
Vương phi. Toàn bộ vương phủ, thậm chí toàn bộ kinh đô đều biết sau khi Nhị
hoàng tử và Diệp Linh Nhi kết hôn, tình cảm giữa hai người rất tốt. Tuy chưa có
tin tức gì về việc Vương phi mang thai, nhưng cặp phu thê trẻ tuổi này thường
xuyên quấn lấy nhau. Nhị hoàng tử có dung mạo tuấn tú, Diệp Linh Nhi cũng là
mỹ nhân nổi tiếng trong kinh đô, không biết đôi uyên ương này đã khiến bao
nhiêu người ngoài phải ghen tị.
Diệp Linh Nhi tựa người bên Nhị hoàng tử, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, đôi
mắt còn trong trẻo hơn cả mặt nước nhìn về phương xa nơi sa âu đang bay lượn.
Trong lòng cô thầm nghĩ về nam nhân ở phương xa kia, sư phụ của bản thân,
không nhịn được nở một nụ cười: "Đám người trong kinh đô đều sợ Phạm
Nhàn, đều cho rằng hắn âm hiểm đáng sợ tới tận xương tủy, chính cho nên mới
gây ra biết bao nhiêu chuyện, giết biết bao nhiêu người. Nhưng theo thiếp thấy,
gã ta chẳng qua chỉ là kẻ phóng đãng thích làm náo loạn mà thôi."
Nhị hoàng tử cũng mỉm cười. Hắn biết trước khi gả cho mình, thê tử thường
xuyên qua lại với Phạm gia, cũng biết thê tử và Thần nha đầu gọi nhau là tỷ
muội, thân thiết tới khó tả, còn biết thê tử luôn lén lút gọi Phạm Nhàn là sư
phụ... Nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ có chuyện tình cảm nam nữ nào giữa
Diệp Linh Nhi và Phạm Nhàn, bởi vì tuy đôi lúc Diệp Linh Nhi có hơi nóng
này, nhưng trên phương diện phóng khoáng lại là bậc nữ lưu ngay thẳng hiếm
thấy.. Nếu nàng không thích mình, ngay cả Thánh chỉ cũng không thể bắt nàng
lấy mình. Chẳng qua... đôi khi nghe Diệp Linh Nhi nhắc đến Phạm Nhàn bằng
giọng điệu quen thuộc, hắn vẫn không thể giấu giếm nổi, bộc lộ cảm giác hoang
đường và đôi chút ghen tuông